Bà lão qua đời, ta lặng lẽ nhận hài cốt, tiếp tục hành trình phía trước.
Núi Vô Hồi có bốn mùa thất thường, lúc nóng như hè ba tháng, lúc lạnh buốt không khác gì đêm đông.
Những người đồng hành dần dần c.h.ế.t đi, càng vào sâu, người sống sót càng ít.
Sau trận cháy rừng dữ dội và bão tuyết bất ngờ, chỉ còn lại ta và một đạo nhân trung niên. Cả hai cố gắng tiến đến ngưỡng cửa cuối cùng, bước vào tu chân giới — một ảo cảnh.
Ảo cảnh nói rằng chỉ một trong hai người được sống sót rời khỏi nơi này.
Trên đường vượt núi, đạo nhân từng cứu ta, ta cũng giúp y. Nhưng lần này, ảo cảnh bắt chúng ta phải tàn sát lẫn nhau.
Y mặc áo đạo rách nát, khuôn mặt xanh xao do bị độc chướng ăn mòn. Tay nắm kiếm, tu vi còn nhưng đã kiệt lực. Trong khi đó, nhờ m.á.u Nữ thần mà dù ta bị thương nặng, thân thể vẫn khỏe mạnh.
Y không rút kiếm, chỉ bình thản hỏi:
“Tiểu cô nương, ngươi đến tu chân giới để làm gì?”
“Ta đến để g.i.ế.c thần.”
Y ngẩn người, không biết nghĩ ta ngông cuồng hay đáng cười, rồi phá lên cười lớn, ngồi sụp xuống đất vì kiệt sức.
Đạo nhân kể rằng, từng có một tiên nữ hạ phàm lịch kiếp, làm con gái một tướng quân nước Khánh. Nàng được yêu thương, sung sướng vinh hoa, nhưng lại lỡ yêu thái tử nước địch.
Vì muốn lấy lòng người tình, nàng phản quốc, dẫn địch mở cổng thành, làm nước Khánh mất đất, rồi diệt vong.
Thái tử kia đã có người thương, không yêu nàng, lại vì cứu người thương mà moi t.i.m nàng, rút hết máu. Nàng chết, thái tử cũng tự rút tim, đổ m.á.u theo nàng.
Sau khi thái tử chết, người ta mới biết hắn cũng là tiên nhân hạ phàm lịch kiếp, vốn có tình cảm với nàng từ trước.
Hắn không thể chấp nhận tội ác mình gây ra, nên thả ôn dịch, khiến hai quốc gia diệt vong, chỉ để xóa vết nhơ trong mối quan hệ họ.
Đạo nhân từng chứng kiến quốc gia nơi mình sinh ra và lớn lên hóa biển máu, chứng kiến người vô tội đau đớn qua đời trong tai ương. Tâm y d.a.o động, không hiểu sao tiên nhân có thể tàn nhẫn, coi mạng người như cỏ rác!
Y muốn đến tu chân giới đòi công lý!
Đạo nhân khẽ cười khổ, khạc ra một ngụm m.á.u đen: “Trước khi ta vào núi Vô Hồi, đã từng lấy một quẻ cho mình.”
“Quẻ đại hung, nghĩa là quẻ đi một chiều không quay lại.”
“Nhưng trời có năm mươi cách, thiên đạo vận hành bốn mươi chín, vẫn còn một khe hở sinh cơ. Ta không tin trời sẽ để ta không một lối thoát.”
Y ngước mắt nhìn ta, đưa thanh kiếm qua:
“Giờ ta hiểu rồi, hóa ra ngươi chính là định mệnh của ta.”
“Tiểu cô nương, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Dù ta có vào tu chân giới cũng chỉ đủ mong một lời công đạo, không dám mơ đến cuộc sát thần.”
“Vậy nên, kẻ không thể bước tiếp chính là ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-ma-yeu-han-pham-nhan-kho-dau/chuong-3-than-ma-yeu-han-pham-nhan-kho-dau.html.]
“Giết ta đi, nếu ngươi muốn rời khỏi núi Vô Hồi, đừng ngần ngại nương tay.”
Ta cầm lấy thanh kiếm với vẻ nghiêm túc nhưng lắc đầu:
“Ta không tin chỉ cần g.i.ế.c ngươi thì có thể thoát khỏi núi Vô Hồi.”
Đạo nhân chỉ nở nụ cười:
“Tiểu cô nương, để ta bốc một quẻ cho ngươi thử.”
Y tùy ý nhặt năm mươi cọng cỏ, rút đi một cọng rồi dùng bốn mươi chín cọng còn lại để bốc quẻ. Quẻ vừa xuất hiện, y liền lắc đầu thở dài:
“Đại hung, quẻ đi một chiều không quay đầu.”
Ta xoay kiếm ra sau lưng, ngẩng nhìn bầu trời u ám: “Ta cũng không tin trời sẽ không để lại một con đường sống.”
“Nếu không có, thì ta chính là con đường đó.”
Đạo nhân vỗ tay cười lớn:
“Đúng vậy, ngươi cứ đi đi!”
Y cúi đầu nhắm mắt, ngồi xuống rồi hóa thành tro bụi.
Ảo cảnh lập tức xoay vặn rồi vỡ tan, lối ra hiện ra trước mắt.
Cuối cùng, ta đã đặt chân đến tu chân giới.
Nhưng lại nghe được tin, Nữ Thần đã qua đời.
Nguyên nhân là vì Ma Thần giận dỗi Nữ Thần, cố tình qua lại với một ma nữ.
Ma nữ ấy vì tình sinh hận, lừa Nữ Thần vào nơi đầy cạm bẫy nguy hiểm – Táng Thần Uyên, một chiến trường thời thượng cổ, rồi hại c.h.ế.t nàng.
Ma Thần không tin Nữ Thần đã chết, gây ra trận phong ba bão táp khắp lục giới, chỉ mong nàng hiện thân trở lại.
Phàm giới là nơi chịu cảnh tàn sát khốc liệt nhất, m.á.u nhuộm đỏ sông, núi chi chít xương cốt.
Nếu không có sư huynh của Nữ Thần, Thanh Diễn Tiên Quân, tìm được cách hồi sinh từ một quyển cổ thư, có lẽ Ma Thần đã kéo theo cả lục giới chôn sâu cùng Nữ Thần.
Muốn hồi sinh Nữ Thần, trước tiên phải tụ hồn cho Người, sau đó tìm một người có thần hồn tương hợp, tình nguyện hiến thân làm nơi chứa thần hồn Người.
Tụ hồn thì dễ, nhưng tìm người phù hợp là chuyện không đơn giản.
Tiên, phàm, yêu, ma – Ma Thần đã thử vô số lần, nhưng thần hồn của Nữ Thần quá mạnh, không ai chịu được. Những người được chọn cuối cùng đều bị thần hồn nghiền nát mà chết.
Ta đến Ma Thần Điện, nói với Ma Thần rằng ta nguyện làm nơi chứa đựng thần hồn để Nữ Thần được hồi sinh.