Thần Hoan Ngự Hung – Miếu Cầu Tự Dẫn Hồn

Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10

Ta ngậm tượng đất, cùng Bạch Đầu gấp rút tới miếu Tống Tử ở đầu thành.

Đêm mát như nước, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên pho tượng sơn son vàng trong miếu, thoạt khiến rùng .

Trước bàn thờ, một lão bà lưng về phía chúng , tay khéo léo nhào nặn tượng từ một nắm đất mềm.

Dù trong ánh sáng mờ nhạt, vẫn liếc mắt thấy một tượng bé gái giống hệt Chân Chân ở góc bàn.

Chính giữa trán chấm một điểm chu sa.

Mà ngay bàn thờ, là xác Chân Chân, còn chút sinh khí.

“Ngươi đến thứ của ?”

Trong bóng tối, lão bà đột nhiên cất tiếng.

Ta buông tượng đất trong miệng xuống:

“Thứ , vốn là đất của Chân Chân, ?”

Lão bà đáp, :

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Vương viên ngoại và phu nhân là thích gần, khiến Vân nhi sinh thiếu một hồn , linh trí bất mới thành đần độn. Đó là nhân quả tự gieo.”

“Vương phu nhân đến trộm Chân Chân ... một đứa trẻ vốn thuộc về ... loạn mệnh , khiến Vân nhi đoản mệnh, đó là nghiệp bà gây nên.”

Chân Chân là vô tội. Biết bao vong linh trẻ thơ chờ đợi suốt nhiều năm mới đầu thai. Người thể cưỡng ép mang nó trở về, phong ấn tượng đất.”

Lão bà đột nhiên quát lớn:

“Ngươi hiểu cái gì! Chuyện nhà , đừng can thiệp, Huyên!”

Cả ngôi miếu rung chuyển như sập.

Ba chiếc đuôi đỏ rực dựng thẳng lưng, hề lui bước, mắt rực ánh lửa:

“Dù thế nào hôm nay, cũng mang Chân Chân trở về.”

Chấn động dừng . Cả gian thần miếu rơi tĩnh lặng đến đáng sợ.

Ngay khi định tay cướp tượng đất, lão bà bất ngờ xoay , thở dài với pho tượng giống Chân Chân án:

“Đi , Vân nhi.”

“Giờ con thể yên tâm về .”

11

Ta cùng Bạch Đầu còn đang kinh ngạc thì bà lão đưa tay, nhẹ nhàng dắt hồn phách trong tượng đất nhập thể của Chân Chân.

“Đứa ngốc Vân Nhi, thà rằng luân hồi một kiếp nữa, chỉ để đổi lấy ánh mắt yêu thương của phụ mẫu…”

“Luân hồi một kiếp nữa?” Bạch Đầu hỏi.

Bà lão châm ngọn nến, ánh lửa lấp lánh hắt lên mi tâm Chân Chân, tựa như một giọt châu đỏ đang khẽ nhảy múa.

“Vân Nhi tuy sinh ngu độn, nhưng thể cảm nhận sự thất vọng trong lòng phụ mẫu. Vị họ Vương vốn mệnh chỉ một nữ nhi, cho dù trộm thêm một thể từ nơi , cũng chẳng thể dưỡng thành .”

“Hơn nữa, ngày Vương phu nhân trộm , kỳ thực chỉ là một tượng đất rỗng, hồn phách gì cả.”

Bạch Đầu trợn tròn mắt: “Rỗng? Vậy thai Chân Chân?”

Ta chợt hiểu: “Vân Nhi vốn chính là Chân Chân. Khi Vương phu nhân mang thai, Vân Nhi thường ngủ mê mệt, là vì hồn thể khi định, đúng chăng?”

Bà lão gật đầu: “Ta từng dẫn Vân Nhi , để đầu thai nhà hơn, nhưng đứa nhỏ cố chấp, một mực chịu rời Vương phủ.”

“Song nàng sinh thiếu nhân hồn, linh trí chẳng sáng, dù đầu thai cũng vẫn là một kẻ ngốc.”

“Ta bèn để nàng trú tượng đất rỗng , nhân lúc Vương phu nhân thành tâm lễ bái, ngày ngày thắp hương cầu khẩn, hồn phách cũng dần dần bồi tụ đầy đủ.”

Ta trầm ngâm hỏi: “Vậy vì Thái bà hóa thành bán tượng đất tiết Thượng Tỵ, nữa câu dẫn hồn Chân Chân ?”

“Nàng luân hồi lâu, hồn thể vốn yếu, nhiều ly thể tu bổ, thể phàm tục chịu nổi. Nếu sửa hồn thể, sợ rằng chẳng qua nổi tuổi lên sáu.”

“Cho nên ngươi tạo cho nàng một tượng mới, chia hồn nhập , là để tránh bộ hồn phách cùng ly thể, tổn hại đến huyết nhục?”

Bạch Đầu khó hiểu: “Vậy chẳng là chuyện ? Sao ngươi báo mộng cho Vương phu nhân, khỏi khiến họ lo lắng một phen?”

Ánh mắt bà lão mang vài phần khinh miệt: “Ta là chính thần, Chú Sinh Nương Nương, há cần báo mộng cho hạng phàm nhân bạc tình bạc nghĩa ?”

“Hơn nữa, cũng nhân cơ hội xem thử, hai kẻ với Chân Chân còn như với Vân Nhi ngày , xem nhẹ mà quan tâm nữa .”

“Nếu vẫn như , thì đứa nhỏ , quyết trả .”

“Huống hồ, năm tuổi, linh thể trẻ nhỏ còn thuộc quyền quản của . Nay loạn thế liên miên, Vân Nhi hồn yếu như thế, thể yên lòng? Phải tìm một linh thú thể trấn trăm tà bảo vệ con bé mới .”

Ta bừng tỉnh: “Kẻ giả dạng bà lão dẫn bọn họ rừng bái dưỡng phụ, cũng là ngươi hóa ?!”

Bà mỉm đáp.

Ta hỏi: “Vậy hôm nay ngươi còn phái tượng đất về Vương phủ, chẳng trực tiếp đưa Chân Chân luôn là ? Vương phu nhân còn dọa đến bay cả hồn phách.”

Bà xoa đầu Chân Chân, ánh mắt đầy yêu thương: “Ấy là chấp niệm của Vân Nhi.”

“Sau khi trở về tượng, Chân Chân nhớ ký ức của Vân Nhi. Nàng phụ mẫu thực sự yêu nàng nữa, quên nàng .”

“Nàng cất tiếng gọi, cố ý dùng giọng điệu của Vân Nhi, chỉ để xem bọn họ coi như thấy, đem nàng gạt bỏ ngoài cửa.”

Nói đến đây, bà khẽ khẩy: “Cũng may, lương tâm bọn họ vẫn còn sót đôi phần.”

“Còn về chuyện dọa mất hồn... Thì là quả báo của họ. Cho họ nếm thử cảm giác mà Vân Nhi từng chịu .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/than-hoan-ngu-hung-mieu-cau-tu-dan-hon/chuong-5.html.]

“Ta vốn định mang Chân Chân cùng thiên hồn còn rời , nhưng đứa nhỏ quyến luyến vòng tay mẫu , sống c.h.ế.t chịu , mới lỡ dở việc.”

“Lúc các ngươi tới, nhân hồn chạy , địa hồn còn kẹt trong tượng.”

Chân Chân trở , ôm chặt hai tượng đất lòng, chìm giấc ngủ.

Bà lão chúng nữa.

“Độc Nhãn, Bạch Đầu, đứa nhỏ , về giao cho các ngươi.”

Bà cúi xuống, khẽ hôn lên trán Chân Chân, ảnh dần tan ánh nến trong miếu.

“Đi thôi.”

Ta cõng Chân Chân lên.

Con nhóc , nặng phết.

“Về nhà.”

12

Trước khi Chân Chân tỉnh , tìm vài gốc linh thảo cho con bé ăn, để con bé quên hết mấy chuyện xảy mấy ngày qua.

vẻ con bé trời sinh duyên với , mở mắt đưa tay định sờ đầu .

Thôi thôi, trẻ con mà, chấp gì.

nha đầu lấn tới, còn giật ba cái đuôi của nghịch, vả cho một cái.

Mắt đỏ hoe, ngoan liền.

Vì hồn phách con bé vẫn vững, tà vật chung quanh liền rục rịch thừa cơ tay.

Từ cái ô thành tinh, yêu quái phố chạng vạng, đến lão Mã Hô Tử núi và thần Dương Liễu đều nuốt sạch.

Bạch Đầu mang khối linh thổ về Âm Sơn, bảo năm nay bên hạn hán, đủ nước, lúa chẳng mọc nổi, e là đói c.h.ế.t mất.

Không vật thực sự linh như lời đồn .

Vương viên ngoại giữ lời, xây miếu cho nhà, ngày nào cũng chinh dâng hương cúng bái.

Có điều vì mất hồn mà hai phu thê thỉnh thoảng đau đầu, lơ mơ cả .

Còn thì no đủ, chẳng cần ngày ngày săn tà quái.

Cuộc sống dần khấm khá hơn.

Chỉ là , Bạch Đầu thăm Chân Chân, thấy đang gặm đùi gà bàn thờ, nổi trận lôi đình đòi lật miếu.

“Việc là hai cùng , công lao ngươi hưởng hết, còn thiên lý nữa hả?!”

“Không , bảo xây cho một cái miếu ở Âm Sơn, hoặc xây ngay bên cạnh ngươi cũng !”

Ta ngậm đùi gà, nhảy xuống khỏi bàn thờ, dương dương tự đắc:

“Được thôi.”

“Ngươi tự với .”

<Hoàn>

-------------------

Giới thiệu truyện: Trò Chơi Sinh Tồn Trong Hậu Cung _ P1

Sau khi điểm thi đại học công bố, cả lớp nhận một tin nhắn kỳ lạ:

【Dựa điểm , hãy chọn phận của bạn trong hậu cung Đại Ân, phi tần, cung nữ, thị vệ, thái giám...】

【Nếu công lược Hoàng đế thành công, sẽ nhận phần thưởng hàng triệu; thất bại thì chết.】

Ai cũng tưởng đó chỉ là trò đùa.

Hoa khôi của lớp mê truyện cung đấu, nên chọn luôn vị trí cao nhất, quý phi.

Lớp trưởng chọn chức vụ lớn nhất, nhất đẳng ngự tiền thị vệ.

đầu lớp, chọn phận thấp nhất, tam đẳng cung nữ.

Ngày hôm .

Sau một giấc ngủ.

Mọi tỉnh dậy thấy đang ở giữa hoàng cung Đại Ân rực rỡ nguy nga.

Thân phận trở thành hiện thực.

Hoa khôi đắc ý vô cùng, phượng liễn đưa thẳng Dưỡng Tâm điện.

Các bạn học đều trầm trồ ganh tị:

“Phần thưởng chắc chắn thuộc về hoa khôi .”

“Biết thế tụi cũng chọn phi tần...”

“Giang Lê , thật thiệt thòi, nhất mà chỉ chọn cung nữ.”

Không ai

dùng bộ điểm để đổi lấy một tin tức.

Người đang trong Kim Loan điện… là Hoàng đế thật.

Còn hoa khôi… đường sống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận