Lý Diễm dường như ngày nào cũng rất bận.
Hắn không cùng ta ăn cơm, cũng không cùng ta ngủ.
Liên tục nửa tháng, ta chỉ thấy mặt hắn hai lần, mà ngay cả một câu nói cũng chưa kịp nói với hắn.
Tối nay trời bỗng mưa to, sấm chớp đùng đoàng, từng tia sét đánh xuống khiến ta sợ đến co rúm người lại trên giường.
Những lúc như thế này, ta lại nghĩ: Giá như mẫu thân vẫn còn thì tốt biết mấy.
Nhưng mẫu thân đã không còn.
Chỉ còn Lý Diễm.
Vì vậy, ta cắn răng ôm chăn gối, chân trần chạy đến Cần Chính Điện – nơi Lý Diễm ở.
Khi ta đẩy cửa bước vào, hắn vẫn đang ngồi trước bàn đọc sách.
Nghe tiếng cửa mở, hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên:
“Chuyện gì?”
Ta ôm chăn gối, chỉ thò đầu ra, hỏi nhỏ:
“Thái tử điện hạ, ngài có sợ sét không?”
Hắn hơi sửng sốt, rồi mới ngẩng đầu nhìn ta.
🌟💫Bán Hạ Nương Nương💫🌟
Hàng lông mày xinh đẹp của hắn khẽ nhíu, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở đôi chân trần của ta.
Ta vội giấu chân ra sau cánh cửa, cười vui vẻ nhìn hắn:
“Nếu ngài sợ sét, có muốn Dao Dao ngủ cùng không?”
Hắn nhìn ta rất lâu, sau cùng khẽ thở dài:
“Vào đi.”
Mấy lời ấy như tiếng trời.
Ta lập tức chạy vào trong, đang xoay người đóng cửa thì lại một tia sét đánh xuống khiến ta giật nảy người, chăn gối đang ôm cũng rơi xuống đất.
Ta cuống quýt nhặt lên, quay đầu nhìn trộm Lý Diễm, thấy hắn vẫn chăm chú đọc sách, không ngó đến ta, ta mới nhẹ nhõm thở phào.
Cần Chính Điện không lớn.
Tiến vào một chút là thấy chiếc giường gỗ mà Lý Diễm thường ngủ.
Ta ôm chăn gối, “lộc cộc” chạy tới.
“Đứng lại.” – Còn chưa tới giường, liền bị hắn gọi lại.
Ta từ từ quay đầu.
Hắn giơ tay xoa trán, rồi chỉ vào chăn gối trong tay ta, lạnh lùng nói:
“ Bỏ đi.”
Ta ngoan ngoãn buông tay, chăn gối rơi xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-tu-tho-bao-va-thai-tu-phi-ngoc-nghech/2.html.]
“Người đâu.” – Hắn hướng bên ngoài gọi một tiếng .
Lập tức có người đẩy cửa bước vào.
Hắn tiếp tục cúi đầu đọc sách, chỉ nói:
“Giúp Thái tử phi rửa chân.”
Ta ngoan ngoãn ngồi trên giường, vừa để nha hoàn rửa chân vừa nghiêng đầu ngắm Lý Diễm.
Chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt hắn dưới ánh nến thật rực rỡ lấp lánh.
Quá quá đẹp.
Đợi đến khi tất cả lui ra, Lý Diễm mới ngẩng đầu nhìn ta:
“Ngươi cười gì?”
Ta thành thật đáp:
“Ngài đẹp.”
Hàng mi dài của hắn khẽ run, hắn đặt sách xuống, đi tới gần ta.
Ta lập tức nhích vào trong, chừa cho hắn một chỗ.
“Ngươi không sợ ta sao?” – Hắn ngồi xuống mép giường, hỏi.
Ta chớp mắt:
“Vì sao phải sợ ngài?”
“Muội muội ngươi mỗi lần nhìn thấy ta đều sợ đến sắp khóc.”
Hình như đúng là thế thật.
“Muội ấy là người thích khóc, không liên quan gì tới Thái tử điện hạ cả.” – Ta nói dối không chớp mắt.
Hắn bật cười một tiếng.
Lúc ấy, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng sấm, ta sợ quá liền nhào vào lòng hắn.
Hắn không giống mẫu thân, không vỗ nhẹ lưng dỗ ta, chỉ yên lặng để mặc ta ôm.
Một lúc sau, bên ngoài yên tĩnh trở lại.
Ta mới buông hắn ra, cúi đầu níu tay áo hắn:
“Thái tử điện hạ, thật ra là Dao Dao sợ sét, ngài có thể ngủ cùng ta không?”
Hắn cúi đầu nhìn tay ta, lại nhìn ta một cái:
“Được.”
Ta biết mà.
Từ năm ta tám tuổi, ta đã biết Lý Diễm là người tốt.
Bây giờ vẫn là vậy.