Giọng khàn đặc, cổ họng khô rát.
“Thái y là vì bi thương quá độ. Nhu Nhu, chuyện giao cho Trẫm xử lý.”
Hắn siết tay , mày cau , thần sắc chẳng thấu.
A… chợt nhớ tới lời Hiến Vương: Hoàng đế kết cùng Đông Hoang, cưới công chúa.
Xử lý thế nào đây?
Dù cưới ai hậu, mãi mãi vẫn là Thái hậu.
Trong lòng chua xót, mặt trong, giọng nhỏ như muỗi:
“Hoàng thượng, ngài từng hứa sẽ phế … Ta nhớ phụ quá.”
“Nhu Nhu…”
Thanh âm vọng tới từ lưng, chút gấp gáp:
“Ngươi Thái hậu, Trẫm sẽ giúp ngươi như ý, chỉ là…”
“Ta mệt, nghỉ ngơi.”
Thật sự thêm.
Kỳ thực cũng chẳng quá kích động, chỉ là thể càng lúc càng yếu, dường như gì bất thường.
Cảm giác chỉ , mà chuyện quanh , đều dần sai lệch.
Ta , nhưng vẫn dõi .
Một lát , khẽ thở dài:
“Nhu Nhu, Trẫm sẽ tới thăm ngươi . Đừng lo, ngươi sẽ .”
Hắn cúi ôm thoáng chốc, nhanh chóng buông tay.
Chương 13
Một tháng , sứ đoàn Đông Hoang tiến kinh thành.
Công chúa Đông Hoang, tên gọi Y Tha, thành với hàng ngũ uy nghi, nghi lễ chẳng khác gì Hoàng hậu.
Đại hôn còn cần chuẩn , Hoàng đế tạm an trí nàng ở Vĩnh Ninh cung – nơi sinh tiền của Hoàng Quý phi, cao quý tột bậc.
Tam Bảo lải nhải hầu bên, thì đang gặm giò heo.
Tưởng thể bình thản, nào ngờ trông thấy Y Tha công chúa, bình tĩnh khó nhọc gắng gượng liền vỡ nát tan tành.
Bởi nàng… giống như đúc!
Trong thoáng chốc, hoài nghi phụ lén mẫu sinh thêm một đứa con. nghĩ , ông cái gan .
“Ngươi là Tô Nhu?”
Ấy là lời đầu tiên Y Tha với , giọng điệu khinh khỉnh.
Còn lời đáp… Ồ, chẳng câu nào, chỉ vung tay tặng nàng hai cái tát nảy lửa.
Dù nàng Hoàng hậu, cũng gọi một tiếng “nương nương”!
Tối hôm , Hoàng đế đến.
“Ta đánh Hoàng hậu của ngươi đó.” Ta ngẩng đầu, ngạo nghễ, cố ý trêu chọc.
“Ngươi thương ?”
Hắn chau mày, kéo bàn tay về xem xét.
Ngực như ai giật mạnh, nước mắt dâng trào. , chỉ cắn môi, để tay mấy vết móng tay in hằn.
Công chúa Đông Hoang là cầu nối bang giao. Hiện thời, binh lực Đông Hoang áp chế triều .
Hai cái tát khiến bá quan dâng biểu lên án.
Ta chẳng hiểu tình hình tiền triều, chỉ ba ngày , cửa Dụ An cung khóa chặt.
Một sớm một chiều, – đường đường Thái hậu – hóa thành kẻ giam lỏng.
Tam Bảo tức giận đến giậm chân, ưỡn cái n.g.ự.c bé tí như gà con lý luận cùng thống lĩnh thị vệ. Kiếm rút, lập tức rụt cổ như con rùa.
“Chờ đấy, tay !” Hắn nép cửa mà tru tréo.
Còn , cánh cửa khép , ngược bình thản lạ thường: ăn vẫn ăn, ngủ vẫn ngủ.
Chỉ là dạo càng lúc càng dễ buồn ngủ, ngày ngày mơ màng, tỉnh dậy cũng lười quản sự đời.
Giữa lúc chỉ trích, Hiến Vương tìm đến.
“Nhu Nhu, theo thôi! Ở đây còn gì đáng để ngươi vương vấn?”
Hắn một bộ bi thương, dẫn đào tẩu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/thai-hau-muon-lam-ca-man-giua-hoang-cung/7.html.]
Ta mơ màng lắc đầu:
“Ta thì chẳng vương vấn gì… nhưng phía còn phủ Vĩnh An… … ộp!”
Lời dứt, m.á.u trào nơi miệng.
Lần , bình tĩnh. Bởi , đây chẳng giận quá mà nôn, mà chính là… trúng độc.
Chương 14
Ta xóc nảy mà tỉnh giấc. Đệm xe quá cứng, lưng ê ẩm.
“Nhu Nhu, ngươi tỉnh !”
Một cái ôm nóng rực ập tới.
Hương vị quen thuộc mà chán ghét, khiến mày nhíu .
Ta đẩy , khàn giọng hỏi:
“Hiến Vương, ngươi định đưa ?”
“Đưa ngươi về phong địa của !”
“Ta là Thái hậu!”
“Rất nhanh sẽ còn nữa! Nhu Nhu, binh mã phụ ngươi đang chờ ngoài thành, đợi đăng cơ, sẽ cùng ngươi bước Cửu Tiêu điện, bắt đầu từ đầu, ?”
Ta ngẩng lên, thấy ánh mắt sáng rực kích động, chỉ nhạt, yếu ớt:
“Làm loạn gì chứ… trúng độc , chẳng sống bao lâu . Độc là khi Hoàng thượng chắn tên mà dính .”
Thật sớm đoán, độc vốn giải sạch.
“Ta giúp ngươi giải độc !”
Hiến Vương siết vai , gấp gáp:
“Nhu Nhu, theo về, sẽ tẩy sạch dư độc, ngươi sẽ !”
“Ngươi… giải độc cho ?” Ta kinh ngạc, thoáng mừng rỡ.
Hắn gật đầu: “Phải, …”
Chưa kịp dứt lời, phía vang lên vó ngựa dồn dập.
Hắc Lân doanh – quân của Hoàng đế – đuổi kịp.
Song phương giằng co, chỉ chực nổ chiến.
“Nhu Nhu, đừng sợ, sẽ—”
Phập!
Lời dứt, tim d.a.o găm của xuyên thủng.
Hắn hoảng hốt đầu, , khó nhọc thốt:
“Nhu Nhu, ngươi…”
“Có gì ngạc nhiên? Khi ngươi hạ độc , chẳng lẽ ngờ sẽ ?”
Ta lạnh:
“, trúng độc. độc là ngươi bỏ trong điểm tâm mang tới phủ . Nhiều năm qua, phụ ngươi uy hiếp, buộc dâng tin tức để đổi lấy giải dược.”
Sắc mặt biến đổi, phá lên điên cuồng:
“Ta thua ! phụ ngươi cũng chẳng sống nổi! Ngươi kéo cả phủ Vĩnh An chôn theo ?”
Ta vẫn , lưỡi d.a.o ấn sâu thêm:
“Không ngại cho ngươi – chính Hoàng thượng cho . Ngươi đoán xem, từ ?”
Hiển nhiên là từ chính phụ .
Lập tức, sự tự tin của Hiến Vương rạn nứt.
Ta chớp lấy cơ hội, giật mạnh cương ngựa, lao thẳng về phía vách núi.
“Sở Nhu! Ngươi đồng quy vu tận với ?!”
“Không! Cùng ngươi rơi xuống chỉ là Thái hậu. Còn , sẽ cùng Hoàng thượng nắm tay bước lên Cửu Tiêu!”
Tiếng hòa với tiếng xe ngựa, cùng lao khỏi vách đá.
Trong cơn cuồng loạn, Hiến Vương gào thét.
Còn , đúng lúc , tung khỏi xe, nhảy về phía một hang đá nơi sườn núi.
Nơi đó, Hoàng đế dang tay, sớm chờ để ôm trọn .
Chương 15
Một tháng , lấy phận Công chúa Đông Hoang thành cùng Hoàng đế.
Lại thêm một tháng, t.h.i t.h.ể Hiến Vương và “Thái hậu” tìm thấy. Không còn vẹn, nhưng gương mặt dễ nhận.
Dù nay mang danh Y Tha, Hoàng thượng vẫn lén an bài cho một hồi môn.