Thái Giám Thăng Chức Ký
Chương 1
Vào năm ta mười hai tuổi, gia cảnh nghèo khó, mẫu thân đưa ta vào cung.
Ngày vào cung, mẫu thân kéo tay ta, mắt rưng rưng: "Yểu Yểu, mẫu thân biết trong lòng con có chí lớn, phải làm một người trên một người, dưới vạn người."
Ta tạm biệt mẫu thân, ghi nhớ lời này trong lòng.
Trong nhà đã nhờ người chuẩn bị mối quan hệ, ta tiến cung có thể làm cung nữ của Thục phi.
Nhưng mà ngàn tính vạn tính, không tính đến chuyện ta là kẻ mù đường.
Ta còn nhỏ, ăn mặc đơn giản, lại mơ hồ trà trộn vào hàng ngũ thái giám, thành thái giám trong cung của Thục phi.
Đã đến thì yên tâm ở lại.
Nghe nói Hoàng thượng không thích nữ sắc, ta lại quá gầy yếu, muốn dựa vào dung mạo để giành địa vị không bằng làm thái giám thật sự.
Thục phi cắn hạt dưa hỏi ta: "Ngươi tên gì? Dáng vẻ trông rất đoan chính."
Tiêu rồi, dù sao không thể nói một thái giám tên Triệu Yểu Yểu được?
Vậy thì nghĩ cái tên lừa gạt cho qua chuyện thôi!
Trong cái khó ta ló cái khôn: "Nô tài... Tên Chu Chính*."
*Chu Chính là đoan chính á.
Thục phi: "?"
*
Trong cung Thục phi cái gì cũng tốt, chỉ không có chí tiến thủ.
Thục phi không nghiên cứu thuật làm đẹp, cũng không đi ngự hoa viên kiếm cớ gặp Hoàng thượng mà cả ngày kêu gọi các cung nữ đánh bài.
Ta: "Nương nương, hôm nay người không muốn gặp Hoàng thượng à?"
Tiếp tục như vậy ngày tháng năm nào ta mới có thể lăn lộn trở thành người tâm phúc bên cạnh Hoàng thượng?
Fan nhan sắc của Thục phi đã đủ nhiều, ta quyết định làm fan sự nghiệp của Thục phi.
Son phấn bột nước đang thịnh hành ta đều mua cho Thục phi nương nương một phần.
Thục phi vung tay lên: "Cần cái này làm gì? Bổn cung còn chưa đủ đẹp à?"
Ta tận tình khuyên bảo: "Nghe nói bôi son phấn có thể tăng bài vận."
Thục phi khoát tay vội bôi lên mặt.
*
Một ngày ba lần, ta nằm vùng ở bên ngoài Dưỡng Tâm Điện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thai-giam-thang-chuc-ky/chuong-1.html.]
Thị vệ ở cổng nhìn không chịu được nữa: "Nhà xí ở phía Đông, đừng ị ở đây đấy!"
Ta: "Sao lại nói như thế? Ta đến tìm Hoàng thượng!"
Thị vệ: "Bình thường Hoàng thượng không ị ở đây."
Ta: "..."
Một chút cũng không gặp được!
Ta quay đầu đi ngồi xổm ở lối nhỏ trong ngự hoa viên.
Chỉ cần Hoàng thượng đi ngự hoa viên thì nhất định sẽ đi qua con đường này.
Đến lúc đó, ta chỉ cần mượn cớ dẫn Hoàng thượng đi Cảnh Dương cung.
Còn chưa tính toán xong, ở trong bụi cỏ sau lưng vang lên tiếng sột soạt, có một người nhảy ra.
"Này, đừng ị ở Ngự hoa viên."
Sao thị vệ này âm hồn không tan thế chứ?
Mỗi ngày không làm việc, chỉ quan tâm người khác lảng vảng ở đâu.
Ta tức giận, ta mắng: "Được rồi, ta không ị ở đây nữa, ta ị trên đầu Hoàng thượng."
Không đúng... Thị vệ này khi nào cao như thế?
Ta tập trung nhìn kỹ, người này vốn không phải thị vệ.
Tuy ta không biết Hoàng thượng nhưng vẫn biết long bào.
Vừa rồi ta tuyên bố với Hoàng thượng muốn ị lên đầu hắn...
Thật xin lỗi cửu tộc.
Ta khẽ tát miệng mình một cái, lại nhẹ nhàng quỳ xuống.
Hoàng thượng hoảng sợ thất thố lui về sau mấy bước: "Ngươi khoan ị đã, để trẫm đi xa chút ngươi hãy ị."
Ta: "..."
Không đúng, hắn có bệnh à? Ai ị khi đang quỳ chứ?