3.
Ta đi gặp Đường Vô Ngân.
Giống hệt như trong ký ức đời trước — hắn mặc một thân vải thô vá chằng vá đụp, tóc được buộc bằng sợi gai, nhưng cả người và khuôn mặt đều sạch sẽ tươm tất.
Đời trước ta từng tự an ủi bản thân: ít ra hắn cũng là người biết lễ nghĩa, dù hoàn cảnh khốn khó vẫn biết giữ thể diện, là một nam nhân có lòng tự trọng.
Mãi đến khi gả cho hắn, ta mới hiểu rõ —
Lòng tự trọng của hắn, chính là nguồn gốc mọi đau khổ của ta.
Ta bước tới, cúi người hành lễ:
“Tiểu nữ Độc Cô Thanh Dương, tham kiến công tử.”
Hắn cũng đứng dậy đáp lễ, dáng vẻ bình thản, chỉ có điều nét xấu hổ và tự ti trong mắt, vẫn khó mà che giấu được.
Ta không vòng vo, rút ra một tờ ngân phiếu, đặt lên bàn trước mặt hắn.
“Cầm lấy, mở một tiệm gạo đi.”
Đời trước, Đường Vô Ngân không chỉ một lần nói với ta rằng hắn muốn mở tiệm gạo, để gặp người nghèo thì cho họ khất nợ, như vậy sẽ không ai phải ch ết đói nữa.
Nhưng trên đường đầy xư ơng người ch ết cóng, một chút gạo bố thí không thể cứu nổi thiên hạ.
Triều đình mục nát, hoàng thất vô năng, mới là gốc rễ của bi kịch.
Ta đã từng nói như vậy với hắn, nhưng khi đó hắn bảo ta là nữ nhân thiển cận.
Về sau hắn xưng đế, lại đem những “thiển kiến của nữ nhân” ấy mà dùng làm chính sách vĩ đại của thiên tử.
Đời này, ta sẽ giúp hắn thực hiện cái tâm muốn cứu dân nghèo ấy.
Còn cái việc thay đổi triều đại, ban ân cho bá tánh, thì để ta làm.
4.
Đường Vô Ngân chau mày nhìn tờ ngân phiếu:
“Độc Cô cô nương, ý này là gì?”
Ta không né tránh:
“Chuyện hôn ước, tỷ muội ta đã nghe nói. Muội muội ta không giống ta, không ham danh tham lợi, nàng nguyện ý lấy công tử làm chồng. Nhưng ta chỉ có một đứa muội, dĩ nhiên không nỡ để nàng chịu khổ.”
Sắc mặt hắn trắng bệch:
“Tiền này ta không thể nhận.”
Ta khẽ gật đầu:
“Ta biết công tử quang minh lỗi lạc, không phải loại người vì tiền mà đến. Ngân phiếu này, là để cảm tạ ân đức của Đường lão gia năm xưa — cho công tử mượn làm vốn làm ăn, sau này hoàn lại cũng được.”
Đường Vô Ngân là người có khí tiết.
Nhưng sai lầm là ở chỗ — hắn quá có khí tiết.
Phụ thân ta dù chỉ là quan nhỏ địa phương, nhưng tổ tiên để lại không ít gia sản, trợ cấp con gái con rể vốn không phải chuyện khó.
Thế mà đời trước, Đường Vô Ngân không chịu nhận dù chỉ một đồng.
Phụ thân ta thấy hắn ba lần từ chối, giận đến đỏ mặt tía tai, hắn mới chịu nhận một chút ngân lượng.
Nhưng ngay sau khi ta rời nhà theo chồng, hắn liền giấu kỹ số tiền đó, cấm ta động đến.
Ta từng cùng hắn ở trong miếu hoang dột nát, từng ăn qua cơm thừa canh cặn do hắn xin được ngoài đường.
Hắn từng nói:
“Ta tuyệt đối không dựa vào phụ thân nàng. Ta muốn tự mình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.”
Đời trước, ta gả gà theo gà, gả chó theo chó, từng ngưỡng mộ lòng tự trọng ấy của hắn.
Thế nhưng, một kẻ vừa ăn đồ bố thí, vừa muốn giữ lấy cái khí tiết cứng ngắc ấy,
làm sao có thể bước lên ngôi cửu ngũ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-khong-ga-cung-khong-de-muoi-ga/chuong-2-dang.html.]
Một người như vậy, ta lại từng tin tưởng hết lòng.
Nay nghĩ lại, chỉ thấy nực cười.
Đời này, ta không cần cái danh “hiền thê”,
và tuyệt đối sẽ không để muội muội phải nếm trải những khổ sở mà ta từng chịu.
Khổ, cũng phải là cái khổ vì thiên hạ, vì đại nghiệp,
chứ không phải vì cái sĩ diện rẻ tiền của một nam nhân.
5.
"Độc Cô gia không có ý định kết thân với Đường gia, vậy thì chuyện này coi như thôi. Tờ ngân phiếu này ta nhận, sau này ắt sẽ trả cả vốn lẫn lời. Đa tạ cô nương."
Nghe Đường Vô Ngân nói vậy, ta chỉ cảm thấy mới mẻ lạ thường.
Ta từ chối hôn sự, đưa tiền cho hắn cũng là cho mượn, vậy mà hắn còn phải nói lời cảm ơn với ta.
Đời trước, ta hầu hạ hắn ăn uống, thay hắn bày mưu tính kế, chắn trước mọi hiểm họa, thậm chí còn một mình sinh hạ một đôi long phượng, thế mà chưa từng được nghe hắn nói một câu cảm ơn.
Bây giờ, khi ta và hắn chỉ là người xa lạ, ta mới hiểu ra — thì ra một câu "cảm ơn", lại dễ dàng đến vậy.
Ta chua xót hỏi:
"Ta thấy công tử là bậc chính nhân quân tử, không giống kẻ mượn ân để trả ơn. Vậy thì lần này, vì sao lại đến nhà ta nói đến chuyện hôn ước?"
Đời trước, tại sao hắn muốn cưới ta?
Hắn từng nói:
"Muốn lập nghiệp, thì phải có một hiền thê trong nhà."
Còn kiếp này thì sao???
Dừng lại một chút, hắn bổ sung:
"Ta không có ý mượn ơn đòi nợ, chỉ là muốn để Huyện lệnh Độc Cô nhìn ta một lần. Nếu thấy hài lòng, gả con gái cho ta, ngươi tình ta nguyện — thì có gì là sai?"
Thì ra, trong mắt hắn, ngay từ đầu ta chỉ là một công cụ để mượn sức.
Chỉ vì ta là con gái huyện lệnh, đọc sách biết chữ, hiểu sự đời — nên hắn muốn có được ta.
Còn việc từ một thiên kim quan gia trở thành vợ của ăn mày, ta phải chịu bao nhiêu khổ cực — hắn chưa từng để tâm.
Bởi vì…
hắn chưa từng thật lòng quan tâm đến ta.
6.
Sau khi Đường Vô Ngân rời đi, Vân Họa từ sau bình phong bước ra, nhào đến ôm chặt lấy ta.
Nàng nước mắt giàn giụa:
"Tỷ tỷ, muội thấy tỷ như vậy… thật không đáng!"
Ta lại mỉm cười:
"Đáng chứ!"
Có thể nhìn rõ con người hắn, sao lại không đáng?
Đời trước giữa ta và Đường Vô Ngân cũng từng có một vài khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng đến hôm nay, cả những ký ức ấy… ta cũng chẳng còn muốn giữ lại.
Nếu sau này, hắn dám cản đường ta, ta sẽ không ngần ngại mà diệt trừ.
Cũng giống như cách ta từng m á u lạnh hạ sát mọi đối thủ của hắn vậy.
Vân Họa chỉ biết ta từng khổ cực làm vợ một kẻ ăn mày, nhưng nàng không biết — đời trước, để giúp Đường Vô Ngân xưng đế, ta đã bước qua con đường tu la đ ẫ m m á u thế nào.
Con người ta, sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ thiện lương.
Ta đã được rèn giũa qua trăm ngàn lò luyện,
Đời này, đã đến lúc … ta tự tay hái lấy quả ngọt cho chính mình.