Ta Giúp Vương Gia Giải Độc

Chương 4: Ta Giúp Vương Gia Giải Độc

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nàng!”

Ta nghiêm mặt: “Ta . Ngũ công chúa là con đẻ của Hoàng hậu, đầu mời chị dâu ăn bữa, chẳng vô lễ ? Bữa tiệc cũng chỉ là nàng việc cho Hoàng hậu dò xét , mới đúng ý các nàng.”

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình mồi.

Ai mà ai mới là bọ ngựa, ai là chim sẻ?

Người mặt căng thẳng, vết đỏ ánh trăng lúc hiện lúc ẩn.

Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt , tựa như miếng ngọc bạch vướng bụi trần, khiến si mê.

Ta hít sâu, trấn áp dục vọng.

Rõ ràng một thứ gọi là nhất kiến chung tình.

Thậm chí thôi thúc giấu chỉ để một thưởng thức suýt khiến mất lý trí.

Cảm giác thật lạ lùng.

Ta đùa: “ nhắc ngài, ngài đừng yêu đấy, yêu là sẽ thảm đấy!”

Hắn nghiến răng đẩy xuống, xe lăn rời , vẻ vui hiện rõ.

6

Mấy ngày , sáng sớm, kéo tay Tần Thừa Diễn đang định hỏi:

“Tối nay ngài thể dự yến tiệc cùng ?”

Ta chớp mắt với vẻ trong sáng.

Ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

Trong mắt , gan lì đến mức ban ngày g.i.ế.c còn dụ dỗ tiệc.

Ta xoa mi tâm, kiên nhẫn giải thích: “Tính cách Ngũ của ngài rõ lắm.”

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y , im lặng dịu giọng: “Đừng lo, quanh yến tiệc bố trí ám vệ canh gác, chuyện họ sẽ ngay lập tức bảo vệ nàng.”

“Ngài ?”

“Đều là nữ quyến trong gia đình vương công quý tộc, tiện .”

Hắn dừng, tiếp: “Lúc đó sẽ đưa nàng đến.”

Trên mặt khẽ nở một nụ .

Nuốt lời định xuống cổ họng, hiếm lúc chịu ngoan ngoãn gật đầu.

Thôi , cũng .

"Được."

Địa điểm tổ chức yến tiệc là Đăng Nguyệt Lâu.

Khi đến nơi, yến tiệc khai mạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-giup-vuong-gia-giai-doc/chuong-4-ta-giup-vuong-gia-giai-doc.html.]

Ngũ công chúa đang ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, khoác lên bộ váy dài màu vàng ngỗng, khí chất cao quý đầy nổi bật.

Nàng nghiêng trò chuyện với các nữ quyến trẻ tuổi bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối hề thẳng về phía .

Ta đợi đến mức mất kiên nhẫn, định nổi giận thì nàng bỗng duyên dáng: "Hoàng tẩu đến mà một tiếng, khiến đợi lâu, tưởng hoàng tẩu đến cơ đấy, mau xuống ."

Nàng tươi như hoa nở, nhưng quanh đại sảnh, chẳng thấy chỗ nào còn để .

Ta thản nhiên , bước từng bước tiến đến bên nàng. Dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, hất bộ thức ăn bàn nữ quyến bên cạnh xuống đất, đạp ngã vị nữ quyến đó lăn ngoài.

"Đa tạ công chúa lòng."

Ta ung dung xuống, chống cằm tủm tỉm nàng.

Sắc mặt nàng tái xanh, nhưng vẫn mất phép tắc, vẫy tay hiệu cho cung nữ bày món mới cho .

Cuộc gặp gỡ , nắm thế thượng phong.

Yến tiệc diễn nửa chừng thì tiếng nhạc vang lên.

Ngũ công chúa nâng chén rượu hướng về phía : "Sao thấy Vân trắc phi đến cùng hoàng tẩu?"

Tiếng nhạc dừng , ánh mắt đổ dồn .

Ta thản nhiên đáp: "Ta g.i.ế.c nàng ."

Ta chút né tránh, thừa nhận rành rành, khiến xôn xao.

"Nghe Nguyệt Uyển ăn lông ở lỗ, g.i.ế.c như g.i.ế.c ngóe, mà… thật ư?"

"Vân nương nương hầu hạ Vương gia nhiều năm, thể bảo là g.i.ế.c !"

"Đáng thương Vân nương nương một lòng với Vương gia, mà vì ghen tuông mà khiến đôi bên âm dương cách biệt. Độc ác như thế, chẳng sợ báo ứng !"

Báo ứng?

Ta lạnh lùng đáp: "Tranh sủng để lấy lòng, đầu độc Vương gia, chẳng lẽ nên giết?"

Các nữ quyến trao đổi.

Ngũ công chúa chậm rãi : "Tống Vân ái mộ Tứ hoàng là chuyện ai cũng trong kinh thành. Hôn sự của nàng với Tứ hoàng là do nàng từng quỳ điện mẫu hậu cầu xin suốt cả tháng mới . Ai cũng thể tranh sủng lấy lòng, chỉ trừ nàng . Hơn nữa, tại nàng tự nhiên đầu độc Tứ hoàng ?"

"Hoàng tẩu tuy nàng là nữ nhi của Tống đại nhân, nhưng hoàng tẩu là chính phi. Giết thì g.i.ế.c , cứ thừa nhận hoàng tẩu ghen với nàng . Cớ gì bắt hoàng của vì ghen tuông mà tìm cớ?"

Lời nàng chắc chắn, khiến khỏi sinh lòng hứng thú.

Ta nhếch môi, tùy ý ném chén rượu xuống đất, tiếng "bịch" vang vang.

"Cớ? Thật nực ! Công chúa nghĩ rằng nàng ái mộ Vương gia thì nàng thật lòng ái mộ ? Nghĩ nàng đầu độc Vương gia thì nàng thật sự đầu độc ?"

Ta nghiêng đầu nàng: "Ngũ công chúa, tuy hoàng của nàng tàn tật hai chân, nhưng đầu óc vẫn minh mẫn; trái đúng sai vẫn phân biệt, cũng thấy rõ ràng."

Mọi xì xào bàn tán.

"Chẳng lẽ Vân trắc phi thật sự đầu độc Vương gia?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận