Ta Dẫn Theo Ba Nhóc Con Mưu Sinh Làm Giàu

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lưu Tú Hồng để con trai út ngoan ngoãn ghế, cô thì mở thùng gạo , gạo chỉ còn một tầng mỏng. Bất đắc dĩ, cô chỉ thể múc một ít, cầm khoai đỏ thẫm gọt cắt khúc.

Ban đầu, cô thực sự cảm thấy cuộc sống quá khổ cực, chồng là đội viên của đội ngư nghiệp biển, mỗi tháng đều thể lấy 8 đồng tiền lương và phiếu 40 cân lương thực, mỗi biển về còn thể mang ít tôm cá cua, cho dù chỉ là cá nhỏ nửa sống nửa chết, cũng thể cải thiện đồ ăn trong nhà.

Hiện giờ chồng mới mất hơn nửa tháng, thứ trong nhà đều im lặng xảy biến hóa.

Lưu Tú Hồng nhóm lửa nấu cháo khoai lang, nhịn ngọn lửa trong bếp ngẩn .

Thực những lời chị cả cô đều trong tai, cô những ngày tiếp theo sẽ gian nan, cũng hiểu rõ nếu cô tái giá cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa giống như lời chị cả , chồng cô quan tâm, miệng cũng phao tin lợi hại, cũng sẽ thực sự mặc kệ hai đứa nhỏ, nhưng cho dù thế nào, cô thể tàn nhẫn nổi.

Mùi thơm của cháo khoai lang chậm rãi lan tỏa trong khí, Lưu Tú Hồng hồn, giảm nhỏ lửa, dậy cầm bát đũa chuẩn múc cháo: “Sau khó khăn tới mấy, cũng tìm cách vượt qua.”

Những lời với con trai út, bằng cô đang cổ vũ .

Một lát , cô múc ba bát cháo, hai bát đều là gạo trắng, một bát khác liếc mắt một cái đều là khoai lang như nhũn . Vì thời tiết quá nóng, cô để cháo lên bàn, định nguội ăn.

Nhân lúc , cô rửa sạch mặt và tay cho và con trai, ngoài nhà xung quanh mấy , đó về ôm đứa bé ngoài, ở chỗ cao bãi bùn kêu to: “Hào Hào! Về nhà ăn cơm!”

So với con trai út ngây thơ gì, con trai lớn năm tuổi ở trong thời gian đổi, mới khiến Lưu Tú Hồng đau lòng nhất.

Trước đây, con trai lớn Hào Hào bướng bỉnh hiếu động, cả ngày nhiều tới mức phiền, cả ngày nhảy nhót lung tung, giống y như con khỉ con. từ nửa tháng chồng cô gặp chuyện may xong, Hào Hào lập tức an tĩnh hơn nhiều, mỗi ngày chạy ngoài, ước gì thể cắm rễ ở bãi bùn, tới giờ cơm về nhà, đôi khi cô thúc giục mới chịu về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-dan-theo-ba-nhoc-con-muu-sinh-lam-giau/chuong-2.html.]

Mà ở chỗ bãi bùn…

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu Tú Hồng nuốt xuống chua xót đầy miệng, cửa con trai lớn từ xa gần, cuối cùng nhẫn tâm trách cứ, chỉ thản nhiên : “Ăn cơm .”

“Dạ.” Hào Hào khác với em trai chỉ mặc cái yếm nhỏ, bé để trần chỉ mặc cái quần cộc, đầu đều là giọt nước, là nước biển là mồ hôi.

Cậu bé trở về nhà đặt giỏ trúc trong tay lên đất , xoay tới bàn cơm, xuống, cứ bàn ăn từng miếng từng miếng.

Lưu Tú Hồng liếc mắt giỏ trúc Hào Hào cầm về, thấy bên trong ít món hải sản như tôm cá cua, một đống linh tinh nửa cái giỏ, trái tim như bóp chặt, nhân tiện : “Giữa trưa sẽ nấu canh cho các con ăn.”

Canh tính là món ăn thông thường trong vùng duyên hải bọn họ, câu nệ bên trong là đồ ăn là thịt, hoặc là tôm cá cua cứ ném loạn , nấu thành cháo là canh. Nếu thêm chút bún, còn thể canh bún, món ăn cơm, còn tiết kiệm dầu, lớn trẻ con đều ăn.

Thấy con trai ăn nhanh, Lưu Tú Hồng khuyên bé: “Ăn chậm một chút.”

Hào Hào : “Con ăn cơm xong còn đến bãi bùn!”

Đứa bé lớn lên ở bờ biển, rõ thời gian thủy triều xuống, hơn nữa bên cạnh bãi bùn , bởi Lưu Tú Hồng lo lắng con trai sẽ gặp chuyện may, nên : “Khi mặt trời lên cao thì về nhà nghỉ ngơi.”

“Mẹ, hôm nay cha trở về ? Lúc nào cha mới trở về?” Thực Hào Hào năm tuổi rõ vấn đề sống chết, và mấy miếng ăn hết cháo trắng trong bát, bé lau miệng: “Thôi, con đợi .”

Lưu Tú Hồng mới đổ đồ trong giỏ trúc , chân chạy khỏi nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận