Ta Chỉ Muốn Mượn Ngài Đứa Con

Chương 1

1

Hoàng đế bệnh nặng, Hoàng quý phi lệnh cho hậu cung phiên hầu bệnh.

Ta sợ lây bệnh, liền lấy cớ cầu phúc để trốn Quốc An Tự.

“Nương nương là khách quý, vì phương trượng dặn dò sắp xếp riêng cho nương nương một Phật đường. Nương nương thể an tâm cầu phúc ở đây.”

Tiểu sa di đầu tròn vo dẫn đến Phật đường, từ góc của thấy chân của , trông như một cục thịt tròn vo đang lăn.

Ta ở trong cung lâu gặp trẻ con, bèn lấy một viên kẹo mạch nha để trêu : “Gọi một tiếng tỷ tỷ, sẽ cho ngươi viên kẹo , ?”

Tai của tiểu sa di đỏ bừng, ngượng ngùng : “Cái hợp lễ nghi.”

“Ở đây chỉ hai chúng , sẽ ai .”

Ta lắc lắc viên kẹo trong tay, dụ dỗ: “Ngươi ăn ?”

Thấy tiểu sa di đang do dự sắp mở miệng, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng trong trẻo, từ tính.

“Minh Tịnh, đây.”

Ta theo tiếng sang, khi thấy rõ đến, liền sững sờ.

Đó là một vị hòa thượng, mặc tăng y thanh khiết, ngũ quan lạnh lùng, đường nét sắc bén, nhưng khí chất ôn hòa, khiêm nhường như ngọc.

Tiểu sa di lon ton chạy đến bên đó, giọng non nớt run run gọi: “Sư thúc.”

Vị hoà thượng cúi mắt tiểu sa di, đưa tay xoa đầu , lật lòng bàn tay đưa cho một viên kẹo, thản nhiên : “Đi chơi , sẽ đưa vị thí chủ đến Phật đường.”

Tiểu sa di ngoan ngoãn một câu “Làm phiền sư thúc”, chắp tay cúi chào một cái mới lon ton chạy .

Vị hòa thượng chậm rãi bước đến bên cạnh , khẽ gật đầu, mắt khép hờ: “Thí chủ, mời theo tiểu tăng.”

Giọng của nhanh chậm, tựa như tiếng ngọc va , trong trẻo mà ấm áp.

Tạo nghiệt!

Một như , là hòa thượng chứ!

Hòa thượng bên trái để dẫn đường, luôn giữ cách một cánh tay với .

Bước qua một ngưỡng cửa, một sân nhỏ, gian nhà chính giữa là một Phật đường nhỏ.

Vị hòa thượng đưa trong, ngoài cửa cúi đầu chào : “Thí chủ cứ tự nhiên.”

Hắn từ từ rời , trong lúc bước , gió nhẹ lướt qua, tăng y bay lên, để lộ chuỗi hạt bồ đề trắng cổ tay gầy guộc.

Bóng lưng thanh mảnh, nhiễm một hạt bụi trần, như trăng lạnh, tựa tùng xanh.

Đợi đến khi vạt áo của biến mất cánh cửa, mới hồn.

Ta chép miệng, chống cằm xếp bằng bồ đoàn.

Ngôi chùa do triều đình xây dựng quả nhiên khác biệt, ngay cả hòa thượng cũng xinh như .

So với vị hòa thượng , khuôn mặt của tên cẩu hoàng đế thật chút tầm thường.

Hương đàn thoang thoảng, xa xa tiếng mõ vọng .

Trong chùa, tiếng chuông ngân vang, ngoài cửa sổ, bóng cây râm mát ẩn chứa tiếng chim hót.

Vừa còn gặp một vị hòa thượng xinh .

Thật là dễ chịu.

, ngủ .

Ta Ngân Bình lay tỉnh.

Nàng với vẻ mặt chán ghét.

Ta bình tĩnh lau nước miếng ở khóe miệng: “Chuyện gì?”

Ngân Bình nghiêm mặt , giọng điệu bi thương : “Nương nương, sống bao lâu nữa .”

Ta: ???

“Tiểu Tiễn Tử truyền tin đến, bệ hạ sắp qua khỏi . Theo luật lệ của triều , phi tần con nối dõi đều tuẫn táng.”

Một câu ngắn gọn của Ngân Bình khiến tối sầm mặt mày, suýt nữa thì ngất .

Tên cẩu hoàng đế trông thì khỏe mạnh, ai ngờ là đồ vô dụng!

“Không , ,” trong Phật đường như con ruồi mất đầu, “ nghĩ cách thôi.”

Quân sư quạt mo Ngân Bình bắt đầu đưa những ý tưởng vớ vẩn: “Nương nương, là chúng bỏ trốn ?”

“Dưới gầm trời cũng là đất của vua, thể trốn ?”

Ta quá hiểu Tiêu Minh , ngươi càng trốn, càng hưng phấn.

Tên biến thái c.h.ế.t tiệt đó, thuận theo ý .

“Nương nương, là… giả c.h.ế.t?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ta-chi-muon-muon-ngai-dua-con/chuong-1.html.]

Ta lập tức bác bỏ: “Không , Tiểu Tiễn Tử và những khác còn ở trong cung, lỡ sơ suất gì là họ sẽ tuẫn táng cùng .”

Ngân Bình nản lòng: “Vậy đây, chẳng lẽ bây giờ sinh một đứa con ?”

“Sinh một đứa?”

Nghĩ đến giấc mơ , nụ mặt ngày càng gian xảo.

“Sao chứ?”

Người xuất gia lấy từ bi trọng, sắp c.h.ế.t đến nơi , thể thấy c.h.ế.t mà cứu chứ?

2

Ta mang theo một gói bánh ngọt tìm tiểu Minh Tịnh.

Hắn đang ôm cây chổi quét sàn sèn sẹt.

“Minh Tịnh tiểu sư phụ.” Ta xách gói bánh huơ huơ đầu , “Ngươi xem đây là gì nào?”

Đôi mắt tròn xoe của Minh Tịnh đảo theo gói bánh, giọng non nớt run rẩy đáp: “Là… là đồ ăn ngon.”

Chỉ bằng một gói bánh ngọt, vị hòa thượng mấy nốt ruồi.

Hòa thượng xinh pháp danh là Tịch Vô, xuất gia năm năm.

Hắn vẻ ngoài lạnh lùng, bình thường chỉ thiền niệm kinh, thỉnh thoảng giảng kinh cho các tiểu sa di.

Đêm hôm đó, bưng một tách gõ cửa thiền phòng của Tịch Vô.

Bóng trong phòng thấp thoáng, lờ mờ thể thấy bờ vai rộng và vòng eo hẹp của .

Giọng của như ngâm trong ánh trăng lạnh vô biên: “Ai đó?”

Tóc búi hờ, giọng uyển chuyển: “Pháp sư, gặp chuyện khó khăn thể thoát , cầu pháp sư chỉ đường dẫn lối.”

Người trong phòng im lặng một lúc, đó từ từ dậy.

Cửa kẽo kẹt mở , Tịch Vô vận một bộ tăng bào giản dị. Hắn cúi mắt , ánh đèn mờ ảo, ngũ quan thanh tú càng thêm lạnh lùng, khiến gần như dám thẳng.

Ta đợi lên tiếng, liền nghiêng bưng tách lướt qua thiền phòng.

Ngón tay cố tình lướt qua eo , quả nhiên cứng rắn và nóng rực như đoán.

Ta đặt tách xuống, sang đang im lặng đó, nhẹ vẫy tay với , “Pháp sư, mau đây.”

Trông lúc đắn đến mức nào thì chính là đắn đến mức đó.

Ánh mắt bình thản của Tịch Vô dừng một thoáng, đó đưa tay đóng cửa, chậm rãi bước đến chiếc ghế đối diện xuống.

Chuỗi hạt bồ đề trắng kẹp giữa những ngón tay, từng hạt một.

Hắn rũ mắt: “Thí chủ việc gì?”

Ta mỉm , bưng tách đặt mặt .

“Pháp sư đừng vội, hãy nếm thử do chính tay pha .”

Hắn vẫn bất động, thậm chí ánh mắt cũng hề lay chuyển. Dưới ánh trăng, tựa như một pho tượng Phật ngọc, thanh cao, tự chủ, thể khinh nhờn.

Ta xuống bên cạnh, nghiêng dựa bàn, đưa tách đến bên môi : “Pháp sư uống tách , sẽ kể chi tiết về nỗi khổ của .”

Hắn khẽ nghiêng đầu, một giọt nước lướt qua môi, càng nổi bật vẻ thanh khiết như ngọc của .

Chuỗi hạt bồ đề trượt xuống cổ tay, Tịch Vô nhận lấy tách uống một cạn sạch, đôi môi lấp lánh ánh nước, nhưng giọng càng thêm thanh lãnh: “Thí chủ xin mời .”

Ta khẽ nhếch môi, tựa nửa vai , ngẩng đầu ghé tai thì thầm như lan tỏa hương thơm: “Nỗi khổ của , chỉ pháp sư mới giải .”

Thân thể run lên, da thịt nhuốm một tầng hồng nhạt.

“Thí chủ, xin tự trọng.” Hắn trông vẻ lùi xa , nhưng dậy lảo đảo.

Thuốc hiệu nghiệm nhanh ?

Ta bước lên một bước đỡ lấy , để tựa lòng .

“Người xuất gia lấy từ bi trọng, pháp sư chắc chắn nỡ bỏ mạng nhỉ.”

Đáy mắt long lanh ánh nước, đuôi mắt lan một vệt hồng, giọng khàn khàn: “Ngươi… gì?”

Ta đưa tay cởi tăng bào của , ánh mắt run rẩy của , hôn lên nốt ruồi nhỏ xương quai xanh.

“Không gì cả, chỉ là…” Ta ngậm lấy dái tai của , thấy tiếng rên khẽ kìm nén, nhẹ một tiếng tiếp, “Chỉ là mượn pháp sư sinh một đứa con mà thôi.”

Vị hòa thượng lẽ từng gặp một nữ tử kinh thiên động địa như . Mặt đỏ bừng, mắt lộ vẻ kinh ngạc, môi run rẩy hồi lâu mà lời nào.

Ngón tay lướt qua đôi mày thanh tú và sống mũi cao thẳng của , lướt qua lồng n.g.ự.c rắn chắc nóng rực.

Càng lúc càng xuống, cổ tay giữ chặt , nhiệt độ trong lòng bàn tay như bỏng da thịt .

“Không .” Đáy mắt mờ nước, thở rối loạn, “Tiểu tăng là… của Phật môn…”

“Người của Phật môn?”

Ta giãy khỏi sự kìm kẹp của , nhón chân thổi một tai . Cảm nhận đang run rẩy, khẽ: “Vậy pháp sư động lòng?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận