Sổ Tay Thuần Hoá Bạch Nguyệt Quang
10,11,12: Anh thích tôi.
10.
Tôi tưởng Tạ Chỉ chỉ đang nói đùa. Không ngờ tối hôm đó anh ta đã gửi cho tôi một địa chỉ căn hộ.
Tôi do dự rất lâu, nhưng cuối cùng sắc đẹp vẫn chiến thắng lý trí.
Đứng trước cửa, tôi chần chừ mãi mới nhấn chuông.
Tạ Chỉ nhanh chóng mở cửa.
Tôi nghĩ cảnh tượng trước mắt sẽ là ánh đèn mờ ảo và một chiếc áo sơ mi gợi cảm. Không ngờ anh ta lại dẫn tôi vào bếp: "Nấu cho tôi một bữa đi."
Tôi run rẩy nhận lấy tạp dề, mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Đêm hôm khuya khoắt đến đây để nấu ăn cho anh ta, chuyện này có hợp lý không?
Hơn nữa, tôi còn không biết nấu ăn.
Tôi phải dựa vào Zhihu để tra cách nấu ăn, miễn cưỡng làm được một đĩa trứng xào cà chua. Nhìn không đẹp mắt lắm, nhưng mùi vị cũng tạm ổn.
Tạ Chỉ không nói lời nào, ăn hết sạch. Rồi lạnh lùng buông một câu: "Cô đi đi."
Tôi trừng to mắt, suýt chút nữa bị chọc cười vì tức.
[Hahahaha, Tạ Chỉ lại bắt đầu giả bộ lạnh lùng rồi.]
[Rõ ràng còn mặc áo sơ mi trắng, đúng kiểu muốn làm cao để thu hút người ta.]
[Tôi cứ tưởng "nấu ăn" là nghĩa mà tôi đang nghĩ đến cơ đấy.]
[Bạn phía trên nghĩ gì thế? Mau dọn dẹp mớ suy nghĩ đen tối trong đầu đi.]
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Tôi tức nhưng cũng chẳng có ý định làm gì. Dù sao những chuyện trước đây đúng là tôi có lỗi với anh ta.
Tôi cầm túi xách, chuẩn bị rời đi thì vô tình thấy một mô hình tàu vũ trụ đắt tiền đặt ở cửa.
Ở nhà tôi từng thấy một cái y hệt.
Là Giang Minh Châu mua.
Bước chân tôi khựng lại, m.á.u nóng dồn lên não.
Tôi quay đầu lại, Tạ Chỉ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như trước.
Tôi nhìn mô hình đó, cười lạnh: "Giang Minh Châu tặng à?"
Anh ta hơi do dự, rồi đáp: "Ừ."
Tôi tức đến bật cười. Mạnh tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh ta, kéo anh ta sát lại. Không đợi anh ta phản ứng, tôi thò tay vào trong áo sơ mi của anh ta.
Tạ Chỉ không kịp phản ứng, mặc cho tôi hành động. Tôi dứt từng chiếc cúc áo sơ mi của anh ta, nụ cười trên môi càng thêm rực rỡ:
"Sao nào, cô ta cũng từng chạm vào anh như thế này à?"
Yết hầu của Tạ Chỉ khẽ động, nhưng anh ta không trả lời.
Tôi dùng chiêu thức đấu vật mới học, đè anh ta xuống, ngồi lên eo anh ta.
"Tạ…"
Tôi không cho anh ta cơ hội mở miệng, trực tiếp bịt miệng anh ta lại.
Vừa l.i.ế.m vừa cắn làn da anh ta.
Cả người Tạ Chỉ run lên một trận.
Tôi giật lấy thắt lưng của anh ta, ghé sát tai thì thầm: "Cảm nhận cho kỹ đi."
Tiếng dây thắt lưng vang lên, Tạ Chỉ khẽ rên một tiếng trong cổ họng. Anh mím môi chặt, không biết là sung sướng hay đau đớn.
Mãi đến khi tôi phát tiết xong, tôi mới chậm rãi mặc quần áo vào.
"Giang An, cô làm thế này là có ý gì?"
"Anh nghiêm túc làm gì chứ, chỉ là ngoài ý muốn thôi."
Tôi vốn định như trước đây, vỗ m.ô.n.g rời đi. Nhưng Tạ Chỉ đột nhiên giữ chặt tôi lại, đôi mắt hơi đỏ: "Ngoài ý muốn?
"Tôi nghiêm túc đấy, Giang An."
[Haha, chàng trai lạnh lùng này cuối cùng cũng chịu nói ra rồi.]
[Thật hiếm thấy, Tạ Chỉ lại nói ra câu này.]
[Thật ra anh ta vui lắm chứ gì, nhìn nét mặt là biết không hề khó chịu.]
Tôi cong môi cười: "Được thôi, vậy thì cứ giữ mối quan hệ như trước đi."
Mặt Tạ Chỉ căng chặt: "Tôi không đáng để cô công khai à?"
Tôi hơi đơ người: "Nếu anh muốn chơi trò yêu đương, tôi cũng có thể chơi với anh."
Tạ Chỉ tức đến mức trực tiếp đẩy tôi vào tường, cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn của anh ta quá cuồng nhiệt, suýt chút nữa khiến tôi ngạt thở.
Không biết qua bao lâu, tôi mới đẩy anh ta ra: "Tạ Chỉ, anh điên rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/so-tay-thuan-hoa-bach-nguyet-quang/101112-anh-thich-toi.html.]
Nét mặt anh ta cuối cùng cũng dịu đi, khóe môi còn hơi cong lên.
Anh ta đưa tay tháo tóc tôi xuống, tiện tay cầm lấy chiếc chun buộc tóc đeo vào cổ tay: "Tôi đưa cô về."
[Ôi trời, anh chàng này cũng cao tay quá đấy.]
[Đây là công khai đánh dấu chủ quyền à? Hahaha, tôi xem thường anh rồi, Tạ Chỉ.]
[Nhìn nét mặt khi lái xe kìa, cười mãi không dứt.]
Hôm nay tôi thực sự không dám chọc anh ta nữa, lặng lẽ về nhà.
12.
Hôm sau, tôi nói với ba rằng tôi muốn vào làm ở tập đoàn Giang thị.
Giang Minh Châu hơi khựng lại khi cầm d.a.o nĩa: "Giang An, cô nghĩ làm việc ở công ty là trò đùa à?
"Bây giờ công ty đang gặp khó khăn, đừng để ba mẹ lo lắng thêm nữa, được không?"
Tôi xoa cổ tay, nhếch mép nhìn cô ta: "Không nhớ lần trước bị đánh à?"
Giang Minh Châu tức đến mức dậm chân bỏ lên lầu.
Tôi lại nhìn về phía ba tôi: "Sao nào?"
"Vào công ty cũng được, nhưng cô phải đi xem mắt."
Tôi nhướng mày, không ngờ lần này ba tôi lại dễ nói chuyện như vậy.
Vì muốn nhanh chóng vào công ty, tôi cũng không quá phản đối chuyện xem mắt. Dù sao ông ấy cũng không nói là bắt buộc phải thành đôi.
Đến khi tôi đến điểm hẹn, nhìn thấy Tạ Chỉ, tôi hoàn toàn đơ người.
"Sao lại là anh?"
"Không là tôi thì là ai?" Giọng anh ta có chút khó chịu.
"Anh có ý gì, đừng nói là anh thực sự muốn kết hôn với tôi nhé?"
"Nếu đúng thì sao?"
"Anh điên rồi, Tạ Chỉ, rõ ràng tôi từng đối xử với anh như thế..."
Tạ Chỉ suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nên đây chính là cách tôi trả thù cô."
Tôi nhíu mày suy tư một lát: "Anh thích tôi."
Tạ Chỉ không trả lời.
"Tốt, không thích là được rồi. Khi nào đi đăng ký kết hôn?" Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương tự do. So với xem mắt với một người xa lạ, chi bằng chọn Tạ Chỉ.
Hơn nữa, anh ta trông có vẻ chỉ muốn trả thù tôi thôi. Kết hôn với anh ta không chỉ giúp tôi vào công ty, còn có thể chọc tức Giang Minh Châu.
Nghĩ thôi đã thấy sướng.
"Bây giờ." Tôi không ngờ Tạ Chỉ còn gấp hơn cả tôi.
Anh ta trực tiếp kéo tôi về nhà lấy sổ hộ khẩu, kịp lúc đăng ký kết hôn trước khi cơ quan đóng cửa.
Đến khi cầm tờ giấy chứng nhận kết hôn trở về nhà họ Tưởng, tôi vẫn còn ngơ ngác.
"Một ngày đi xem mắt thế nào rồi?" Mẹ Giang không giấu được sự mong chờ mà hỏi.
Giang Minh Châu khẽ nhếch môi: "Tạ Chỉ chắc là không muốn nhìn mặt cô đâu."
Tôi không nói gì, chỉ tiện tay ném giấy chứng nhận kết hôn lên bàn.
Nhà họ Giang đều sững sờ.
Giang Minh Châu vô cùng sửng sốt, giọng điệu chói tai: "Giang An, có phải cô ép anh ấy không? Sao cô không chịu buông tha cho anh ấy chứ?"
Tôi xoa xoa lỗ tai: "Anh ấy không muốn kết hôn, ai có thể ép được? Cô ép thử xem?"
"Không thể nào, tuyệt đối không thể!" Giang Minh Châu lao đến giật lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Tôi trực tiếp giáng cho cô ta một bạt tai: "Tỉnh táo chưa?"
Giang Minh Châu trợn trừng mắt nhìn tôi, hận ý trong mắt không hề che giấu. Phải thừa nhận, khoảnh khắc đó tôi thấy thật sảng khoái.
Mẹ Giang vội kéo cô ta sang một bên dỗ dành.
Ba Giang thở dài rồi lên tiếng: "Ngày mai đến công ty làm đi."
Tôi hài lòng rời đi.
[Cái nhà họ Giang này bị Giang An chỉnh thành cái dạng gì rồi, giờ cô ấy ra tay cũng chẳng ai thấy lạ nữa.]
[Nếu bạn điên được như cô ấy, bạn cũng làm được như vậy thôi.]
[Hắc liên hoa đúng là cuốn hút nhất!]
Tôi thỏa mãn chơi đùa với tờ giấy chứng nhận kết hôn trong tay.
Tạ Chỉ đúng là rất hữu dụng.