Sau Khi Hàng Xóm Bị Sát Hại Trong Đêm

Chapter 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10.

[ lừa các bạn mà!]

[Trời ơi, cô bé ngắt cầu d.a.o điện, việc đầu tiên lấy d a o thái rau! Cô bé thật sự bình tĩnh!]

[Cứu mạng, thực sự nghi ngờ cô bé thể thấy!]

[Không thể nào, đó là ngôi nhà quen thuộc của cô bé, vị trí đồ vật là điều bình thường. Hơn nữa, tin tức thời gian phẫu thuật giác mạc là một tháng vụ án.]

[Bình tĩnh đến mấy thì , cô bé dù cũng mới mười tuổi. Đối thủ là Đ ồ T ể Đêm Khuya, dù đều cô bé sống sót, nhưng thực còn bằng chế*...]

Toàn nổi da gà chi chít. Tại "còn bằng chế*"? Rốt cuộc chuyện gì xảy với ?

Tiếng bước chân khập khiễng dừng : “Ranh con, tao quả thực đánh giá thấp mày. Biết mày còn phiền phức hơn mày, đáng lẽ tao nên giế* mày ngay khi cửa!” Giọng âm trầm, nhưng rõ ràng sự tức giận.

Trạm Én Đêm

Hắn thấy, sợ ! Vậy thì cơ hội!

cởi giày, bò mặt đất bằng cả tay và chân như một con mèo. dựng thẳng tai, bắt lấy những âm thanh mà tên c ả n h sá* giả phát .

"Keng keng keng keng", rõ ràng va bàn ghế.

Hắn chửi rủa trong cơn thịnh nộ.

Hắn đang ở vị trí ghế sofa trong phòng khách.

cúi thấp , phân biệt những đổi nhỏ trong giọng của , nhích từng chút một. Trốn , trốn chờ cứu viện.

nếu trốn phòng ngủ, một khi cửa đóng , đó sẽ là một gian kín. Bị phát hiện, sẽ bất kỳ cơ hội nào. Làm bây giờ?

Lúc , thấy tiếng trần nhà vang lên.

Là ba , cuối cùng ông cũng xem camera giám sát !

11.

“Thục Hà? Nan Nan? Hai con ở đó ?” Tiếng đột nhiên vọng xuống từ trần nhà.

Tiếng động từ phía tên c ả n h sá* giả cũng dừng .

[Tối quá, ba cô bé thấy gì cả ? Có lẽ sẽ nghĩ vợ con đều về nhà.]

[Camera thể xem mà, lát nữa ông phản ứng nhất định sẽ xem.]

[ đợi ông phản ứng mới báo c ả n h sá*, thì chuyện muộn !]

dám thở mạnh một tiếng, sợ ba thấy, càng sợ ông thấy.

“Mẹ kiếp, camera!”

thấy một tiếng chửi rủa cực nhỏ.

“Con ranh con, tao thà chế* còn hơn, cũng kéo mày theo vật lót đường!”

[Xong xong ! Đ ồ T ể Đêm Khuya chọc giận !]

[Cuối cùng Đ ồ T ể Đêm Khuya bắt, chính là vì đoạn camera giám sát của gia đình nạn nhân mặt !]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-hang-xom-bi-sat-hai-trong-dem/chapter-4.html.]

[Nếu gia đình , còn bao nhiêu gia đình vô tội hại nữa.]

nín thở, di chuyển thật nhẹ nhàng, bỏ qua một chút âm thanh nào.

Hắn bắt đầu kéo lê chân về phía phòng ngủ. Từng bước, từng bước.

"Tách tách tách tách."

Hắn cũng ý thức điều gì đó, tiếng bước chân ngày càng nhẹ hơn.

rón rén bắt đầu bò về phía ghế sofa.

Hắn tìm một lúc, bắt đầu về phía phòng ngủ của .

bò đến ghế sofa phòng khách.

nhỏ , gầy. Khó khăn lắm mới chui lọt. Mặt luôn dán chặt sàn nhà lạnh lẽo.

Trong bóng tối, tiếng bước chân của phóng đại qua sàn nhà, từng tiếng gõ vang lên màng nhĩ .

Đây là nơi ở, cũng chính là ở đây, sát hại . Đây là khu vực an về tâm lý của .

nhớ khi mù, xem phim c ả n h sá* HongKong, từng một câu: "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an nhất." Hơn nữa, nơi đây gần cửa chính phòng khách nhất. Một khi cơ hội, thể trốn thoát.

Thời gian từng giây trôi qua như chảo dầu, sống một giây như một năm. mặc cho những cảm xúc cuộn trào trong lòng, chờ đợi sự phán xét của phận. Họ là " sống sót duy nhất", nhất định thể sống sót!

Mẹ ơi, đợi con phẫu thuật xong, con tận mắt thấy cảnh kẻ giế* xét xử! Khiến trả giá cho tất cả tội ác!

thành công, tên c ả n h sá* giả tìm thấy .

"Tách tách tách tách".

Hắn trở về phòng khách.

Một lúc , thấy tiếng kim loại va chạm, cùng với tiếng "leng keng" của một chùm chuông nhỏ.

Toàn căng thẳng. Đó là chùm chìa khóa của .

"Tách tách tách tách" Hắn kéo lê chân .

theo âm thanh để phán đoán. Đó là hướng cửa chính phòng khách. Hắn bỏ cuộc! Hắn chuẩn rời !

thấy tiếng chìa khóa xoay trong ổ, tim gần như nhảy khỏi lồng ngực.

lúc , tiếng một chiếc điện thoại, đột nhiên vang lên.

12.

Tiếng chìa khóa xoay chuyển chợt ngừng ! Tim cũng ngừng đập theo. Tiếng chuông điện thoại vẫn ngừng reo. Âm thanh điện thoại trầm đục, chắc hẳn là từ trong túi áo của .

Gần đến thế!

Cơ thể theo phản xạ co rụt sâu hơn trong ghế sofa.

"Tách tách tách tách."

Tiếng bước chân vang lên, ngày càng gần. Tiếng chuông điện thoại lúc chợt tắt ngúm. thấy tiếng quần áo sột soạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận