"Nàng đang trách  đúng ? Nàng cảm thấy,   nên gả nàng , nên mới trừng phạt ..."
 
Ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má thái tử, "Gia  lo xa , nô tỳ  nghĩ ."
 
"Nô tỳ thật lòng yêu gia,  giúp  củng cố ngôi vị, cho nên mới từ bỏ đứa bé ..."
 
"Song Nhi,  cũng thật lòng yêu nàng... Đợi  ,  ... chúng  nhất định sẽ  những đứa nhỏ khác, nàng tạm thời đến chỗ tên thái giám đó chịu đựng một chút."
 
Thái tử  , chính    ôm  mà  nức nở.
 
 trong lòng  chỉ  nụ  lạnh.
 
Thật lòng yêu ?
 
Nếu ngài  thật lòng yêu ,    thể đem  gả ?
 
Nếu ngài  thật lòng yêu ,  khi   phá thai, ngoài đau lòng và tức giận ,  mà phần lớn vẫn là khuyên  đến chỗ tên thái giám đó chịu đựng.
 
Phải , trong lòng Tiêu Lẫm, cuối cùng vẫn là quyền thế và lợi ích chiến thắng tất cả.
 
Mà bây giờ trong đầu  chỉ  nghĩ đến việc,  thế nào để mượn tay Tạ công công, điều tra  chân tướng thật sự về cái ch//ếc của Bình Nhi.
 
Ngày hôm ,   nha  gọi dậy từ sớm, trang điểm, chuẩn  thành hôn.
 
Thái tử phi cũng phá lệ  hiếm hoi đến, còn mang theo một món quà tân hôn.
 
— Một cây gậy ngọc như ý.
 
"Song Nhi ,   ngươi chính là  của Tạ công công ,  cũng   gì  để tặng, cây gậy ngọc như ý , cũng coi như là  chút thực dụng, ngươi nhớ  cất cho cẩn thận đó." Thái tử phi , nụ   môi tươi tắn, như  hề  ác ý.
 
Không ít nha   bên cạnh nàng  đều che miệng  khúc khích.
 
Ta    hiểu, thái tử phi đây là đang s//ỉ nh//ục , gả cho một tên thái giám,   e là sẽ  tên thái giám đó dùng thứ đồ chơi  để giỡn cợt, khinh khi.
 
Tuy nhiên, bây giờ  cũng chẳng buồn so đo với nàng  nữa, cây gậy ngọc như ý  trông  vẻ đắt giá, đem  bán cũng đổi  ít bạc,  liền mỉm  nhận lấy, "Đa tạ thái tử phi."
 
Thái tử phi dường như  ngờ    thể bình thản như , lộ vẻ khinh thường,   thêm gì nữa.
 
Sau khi  thứ chuẩn  xong xuôi,   trùm khăn che đầu đỏ,  sự dìu dắt của  ,bước lên kiệu hoa.
 
Dọc đường , tâm trí  ngổn ngang trăm mối, trong lòng  hoang mang lo lắng  sợ hãi.
 
 chuyện  đến nước ,    còn đường lui nữa .
 
Tạ công công là thái giám  lòng nhất  mặt bệ hạ hiện nay,   tiếng tăm lừng lẫy, nhưng   từng gặp qua, cũng   rốt cuộc  là  như thế nào.
 
Vì h//ôn lễ "đối thực" giữa cung nữ và thái giám cuối cùng cũng   là h//ôn lễ chính thức,  khi  đưa  phủ của , chỉ  vài hạ nhân dẫn  và  bái đường,  lập tức cùng  tiến  "động phòng".
 
Ngồi  giường tân hôn,  chỉ cảm thấy tất cả như một giấc mộng, căng thẳng đến mức hai tay đổ đầy mồ hôi.
 
"Song Nhi...?"
 
Đây là  đầu tiên   thấy giọng của Tạ công công. Hắn  khẽ một tiếng, giọng  trầm thấp,lạnh buốt, tựa như một con rắn độc đang lè lưỡi rít lên bên tai
"Sao thế? Sao cứ bất động ở đó, còn mong gia đến hầu hạ ngươi ?"
 
"Nô, nô tỳ  dám..." Ta thấp thỏm trong lòng, bất giác nắm chặt vạt áo.
 
"Không dám? Vậy thì tự  gỡ khăn che đầu , qua đây hầu gia uống rượu ." Tạ công công nhàn nhạt .
 
Ta c.ắ.n răng, tự  vén khăn lên, nhưng khi  thấy  đàn ông  mặt  khẽ sững sờ.
 
Vị Tạ công công ,  ngờ  còn khá trẻ.
 
Hắn trông chỉ  ngoài hai mươi, mặt như ngọc, mắt sáng như ,    giống lão thái giám già nua mà  tưởng tượng.
 
"Sao thế? Lại  yên ở đó  chịu động đậy ?" Tạ công công liếc  .
 
Ta  hồn, mặt lộ vẻ lúng túng, vội vàng bước mấy bước qua, rót rượu cho , "Tạ công công, mời ngài..."
 
Hắn liếc   một cái, lúc nhận chén rượu từ tay , ngón tay cái vô tình lướt qua mu bàn tay , cả   khẽ run lên.
 
Tạ công công nhấp một ngụm rượu, thản nhiên : "Tạ Bất Văn."
 
Tạ Bất Văn?
 
Chẳng lẽ đây là tên thật của ?
 
   với  điều  để  gì?
 
Ta chợt nhớ , dường như    một  thái giám  thích   khác gọi là công công, liền bừng tỉnh ngộ:
 
"Nô tỳ hiểu , Tạ công công."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/sau-khi-ga-ta-cho-thai-giam-thai-tu-hoi-han-roi/chuong-4.html.]
Tạ Bất Văn đập chén rượu xuống bàn, giọng đầy khó chịu:
 
"Đã theo  , thì cứ gọi thẳng tên  là , tỏ vẻ xa lạ diễn cho ai xem?"
 
Ta  giật , suýt chút nữa là quỳ xuống dập đầu xin tha mạng, vội vàng :
 
"Nô tỳ  dám, nô tỳ hiểu , nô tỳ  là  của Tạ công... Tạ Bất Văn đại nhân ."
 
Tạ Bất Văn chép miệng, vẻ mặt giận dữ  mặt càng rõ,  phắt dậy.
 
Khi  định bước tới  y phục cho  cũng   đẩy ,  tự  cởi áo,  cứ thế lên giường .
 
Do dự một lúc,  cũng cẩn thận nhẹ nhàng  lên giường, Tạ Bất Văn xoay ,  lưng về phía .
 
Ta  hiểu    gì khiến   vui, nhưng trong lòng   chút mừng thầm, vì sự  vui của ,  cũng   gì .
 
Đêm tân hôn, cứ như  mà trôi qua bình yên.
 
8
 
Ngày hôm , khi  tỉnh dậy, Tạ Bất Văn   ngoài.
 
Một thời gian  đó, cuộc sống của  trôi qua khá nhàn rỗi.
 
Vào cung ,  cần   nha  trong phủ thái tử nữa,  tạm thời cũng   công việc gì khác, cả ngày   gì ,  chút buồn chán.
 
Hôm đó,  vô tình thấy mấy bộ quần áo Tạ Bất Văn  , liền mang  giặt giúp .
 
Sau khi Tạ Bất Văn trở về, thấy quần áo phơi trong sân, sắc mặt  lập tức sa sầm ,
 
"Ai cho phép ngươi giặt quần áo?"
 
Ta ngẩn , ngơ ngác hỏi"Sao  ạ?"
 
"Từ nay về  đừng tự tiện  những việc của hạ nhân như ."
 
"...  chỉ   những việc của hạ nhân  thôi..." Ta khẽ .
 
Tạ Bất Văn mím môi, dường như sắp nổi giận, ngay lúc   chút sợ hãi, bỗng  thấy  thở dài một cách bất lực.
 
"Thôi  , ngươi   gì thì  ."
 
Ta: "..."
 
Người đàn ông   tâm tình  nắng mưa thất thường ?
 
"Tạ đại nhân,  bây giờ cũng   việc gì ,   khi nào sẽ sắp xếp công việc cho ?" Ta cẩn thận hỏi.
 
Hắn khẽ nhíu mày, "Ngươi cứ tạm thời nghỉ ngơi , đợi một thời gian nữa,  sẽ sắp xếp."
 
Ta gật đầu, đành   trở về phòng.
 
Ngồi bên cửa sổ buồn chán,  bỗng nhớ  những món quà tặng của khách vẫn   dọn  kho của phủ Tạ Bất Văn.
 
Vừa nghĩ đến cây gậy ngọc như ý mà thái tử phi tặng,  liền đỏ bừng mặt, vội vàng mở chiếc rương đựng những món quà đó, lục lọi hồi lâu mới tìm thấy cây gậy ngọc như ý   cố tình giấu  đáy.
 
Vừa giấu  trong tay áo, cửa đột nhiên mở .
 
Tạ Bất Văn lặng lẽ  một sàn nhà đầy những chiếc rương gỗ đỏ đang mở,    .
 
Ta  gượng, tìm đại một lý do: "Ta,  đang kiểm tra một chút..."
 
Hắn im lặng một lúc, đột nhiên : "Quà cáp   xem qua sơ lược , cũng   mấy món đáng giá, nếu ngươi , cứ lấy hết về  của riêng , cần gì  lén lút như ."
 
"Không  ,    ý đó..." Ta vội giải thích.
 
Tạ công công  ,  chút nghi hoặc, "Vậy ý ngươi là gì?"
 
Ta c.ắ.n môi, đành   thật: "Thái tử phi và   nay  hiềm khích, nàng  tặng một món quà  mất mặt... Ta sợ ngài thấy sẽ  vui..."
 
"Món quà khiến  mất mặt?" Tạ Bất Văn nhướng mày, "Là gì? Lấy  cho  xem."
 
Ta cứng đờ , c.ắ.n răng lấy cây gậy ngọc như ý đó  đưa cho .
 
Tạ Bất Văn khó hiểu  hồi lâu,  dường như mới hiểu  đây là thứ gì, khoé mắt cong lên, bỗng nhiên bật .
 
Ta khẽ ngẩn .
 
Không ngờ   khi  lên   đến .
 
Có lẽ là phát hiện ánh mắt  cứ dán  mặt , Tạ Bất Văn nhướng mày: "Lại  nữa?"
 
Ta lúng túng : "Ngài đừng  nữa, mau đặt…đặt món đồ đó xuống ."