Tôi mở mắt ra và nhìn thấy bản thân vẫn đang đứng trước cánh cổng, phía trước vẫn là người đàn ông ấy, đang đợi tôi đưa thiệp mời cho anh ta.
Tôi nhìn lên phía trên, màn hình vẫn hiển thị thông tin của tôi, chỉ là có chút thay đổi.
Tên người chơi: ???
Số hiệu: 44
Tuổi: ??
Giới tính: ???
∞: 48
Tôi nhớ rõ rằng ban đầu kí hiệu bí ẩn kia có số là 49, bây giờ chỉ còn lại 48. Xem ra mỗi lần tôi chọn sai, số ở đó cũng sẽ giảm xuống một lần.
Có lẽ, đây chính là số lần tôi có thể hồi sinh. Nghĩ đến việc chỉ trải nghiệm hướng dẫn mà đã mất đi 1 mạng, làm tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tôi tiến về phía người đàn ông, ba đáp án lần nữa hiện ra trước mắt tôi. Rõ ràng, việc chọn lựa ở nơi này hoàn toàn không có liên quan đến bất cứ quy tắc nào mà vừa nãy màn hình thông báo đã nhắc đến, vì vậy tôi phải cẩn thận.
Lúc nãy, “tôi” đã chọn đáp án đầu tiên và đã sai, thì có lẽ không nên lịch sự với người đàn ông này. Vì thế, tôi đã giơ tay chạm lên màn hình, chọn đáp án B.
B. Nói dối rằng bạn đã để quên thiệp mời và năn nỉ anh ta dẫn mình vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quy-tac-sinh-ton-bua-tiec-danh-rieng-cho-cac-nang-cong-chua/chuong-3.html.]
Tôi nhìn về phía anh ta, cố gắng nở một nụ cười chân thành nhất có thể, túm lấy gấu váy nhẹ nhàng nói với anh ta rằng tôi đã để quên thiệp mời ở lâu đài, và mong được anh ta giúp đỡ, đưa vào lâu đài.
Lần này, anh ta khẽ gật đầu rồi từ từ tiến về phía tôi. Cứ tưởng rằng đã có thể vượt qua nhưng không, cổ tôi lại có cảm giác đau nhói quen thuộc. Một lần nữa, tôi chìm vào bóng tối vô tận.
Tôi một lần nữa tỉnh dậy với khung cảnh quen thuộc, một lần nữa nhìn con số 48 tụt xuống còn 47, tôi tức giận đến nghiến chặt răng. Còn một đáp án nữa, tôi không tin lần này anh ta lại có thể g.i.ế.c tôi.
Tôi xách váy lên, hùng hổ lao về phía người đàn ông, nhấn tay chọn vào màn hình đáp án cuối cùng, C.
Mê kể chuyện ma - kể chuyện hay
Tôi dậm mạnh giày cao gót xuống đất, thì bỗng nhiên một người lính, tay cầm mũi giáo dài xuất hiện. Anh ta mới đúng là người canh gác ở nơi này.
Người lính bắt lấy tấm thiệp mời tôi vừa ném ra, dùng ngọn giáo dài đ.â.m xuyên qua người đàn ông bên cạnh, làm kẻ đó hiện nguyên hình là một con quái vật xấu xí, gớm ghiếc.
Lúc này, tôi mới nhận ra, bộ dạng thật của kẻ đó chính là người chồng quái vật của công chúa Belle. Hắn là quái vật, không phải người, vì vậy lời của hắn là không đáng tin. Xem ra nguyên tắc là đúng, nhưng để có thể áp dụng được nó cần phải suy nghĩ thêm nhiều.
Người lính hộ tống tôi vào bên trong lãnh địa.
Phía trước mặt tôi là ba con đường, không biếc dẫn đến nơi nào. Một con đường phía bên trái, được lót bằng những miếng gỗ xinh xắn. Chính giữa là một lối mòn, dính đầy bùn đất, và cuối cùng, gần tôi nhất là một con đường được lát gạch hoa tinh xảo.
Tôi muốn quay lại hỏi đường người lính thì anh ta đã biến mất từ bao giờ. Tôi suy nghĩ một lúc, bèn chọn đi con đường được lát gạch gọn gàng phía bên tay phải.