Quản lý cửa hàng hoa làm linh thực sống lại.

Chương 1

“Tiểu Nhàn, cô mẫu sắp đến Thủ đô tinh của hệ Sulu nghỉ phép. Cháu vẫn tìm việc đúng ? Vậy thì giúp cô trông coi cửa hàng hoa một thời gian . Cô sẽ trả lương theo tiêu chuẩn quản lý – mỗi tháng 3000 tinh tệ.”

“Trông cửa hàng?” – Hoa Nhàn ghế dài trong công viên, cổ đeo một sợi dây chuyền thủy tinh nhỏ. Bên trong là vài cánh hoa oải hương khô và hạt giống – một loại phụ kiện trang sức phổ biến Địa Cầu.

Cô là từ Địa Cầu xuyên tới thế giới tương lai. Trên tay cô lúc là một tờ báo “Tinh Tế Nhật Báo”, chuyên mục tuyển dụng khoanh tròn hai vị trí.

“Rất hợp với cháu đấy.” – Cô mẫu nhiệt tình qua điện thoại – “Giờ xin việc khó lắm, sinh viên mới trường chẳng dễ dàng gì. Cháu cứ tạm cửa hàng trưởng . Cô nhiều nữa, sắp lên phi thuyền . Hợp đồng cô gửi cháu đấy.”

Cuộc gọi kết thúc.

Chỉ vài phút , Hoa Nhàn nhận bản hợp đồng điện tử: 《Hợp đồng quản lý – Hạnh Phúc Hoa Phường》.

Cô lướt qua – tổng cộng bảy trang.

Điều khoản đầu tiên ghi rõ: Bên A thuê Bên B quản lý cửa hàng hoa Hạnh Phúc, thời hạn một năm – từ tháng 6 năm 4201 đến tháng 6 năm 4202 theo lịch tinh tế, thời gian thử việc.

Các điều khoản tiếp theo chủ yếu là nghĩa vụ và quyền lợi của hai bên. Không điều khoản bất lợi nào, cũng yêu cầu tăng ca. Giờ hành chính cố định, lương định.

3000 tinh tệ cao, nhưng với một sinh viên mới nghiệp còn đang loay hoay như cô, đây là công việc quá .

Hoa Nhàn hề nghi ngờ cô mẫu sẽ gài bẫy .

Cha mất sớm, cô từ nhỏ sống nương nhờ khắp nơi, mỗi nhà chỉ ở một thời gian đưa lòng giúp nhưng chẳng ai chịu giúp mãi. Duy chỉ cô mẫu là khác – sẵn sàng nuôi cô ăn học, lo cho cô tới đại học.

Không cần nghĩ nhiều, Hoa Nhàn ký bản hợp đồng.

Cô tra cứu địa chỉ cửa hàng bằng vòng tay quang não – Hạnh Phúc Hoa Phường tại thành phố Khâm Sơn, tinh cầu S314, khá xa trung tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/quan-ly-cua-hang-hoa-lam-linh-thuc-song-lai/chuong-1.html.]

Cô mẫu vốn quen với lối sống tự do – đầu tư vài cửa tiệm nhỏ rải rác khắp nơi, thuê trông coi, kiếm chút lời là xách túi du lịch. Không kết hôn, vướng bận, tâm thái trẻ trung, sống nhẹ nhàng.

Thế nên, dù cửa hàng ở một tinh cầu hẻo lánh, Hoa Nhàn cũng thấy gì lạ.

Meo

Cô mở giao diện đặt vé, mua một chuyến tàu đến tinh cầu S314.

S314 từng là một tinh cầu nông nghiệp trù phú, nay xếp danh sách “tinh cầu vứt bỏ”.

Từ hàng ngàn năm , biến đổi khí hậu, mưa axit, ô nhiễm rác thải và chiến tranh hạt nhân khiến bộ thực vật hủy diệt. Mặt đất nhiễm độc, hoang vu, thể trồng trọt.

Không còn hoa tươi – các cửa hàng hoa chỉ bán hoa giả.

Không còn cây xanh – con sáng chế thiết tuần dưỡng khí cần quang hợp.

Không còn lương thực – cư dân dùng “chất dinh dưỡng tổng hợp” để cho ba bữa ăn mỗi ngày.

Hoa Nhàn đặt chân đến S314. Từ trạm vũ trụ, cô kéo một chiếc vali nhỏ, theo chỉ dẫn từ vòng tay trí não thẳng đến thành phố Khâm Sơn.

Hành lý chỉ vài bộ đồ, đồ dùng cá nhân, giấy tờ tùy – gọn nhẹ như một chuyến du lịch tùy hứng.

“Hạnh Phúc Hoa Phường ? Chưa từng tên.”

Tài xế taxi là một đàn ông trung niên thích trò chuyện, cằm lún phún râu xanh nhạt.

“Cô bé nhầm tên ? Cả thành phố Khâm Sơn , chỉ mỗi tiệm ‘Hoa Ngọt Hỷ Sự’ là nổi tiếng thôi.”

“Cháu nhầm .” – Hoa Nhàn ở ghế , mở định vị cửa hàng mà cô mẫu gửi. Cô đưa tay về phía cho bác tài xem – “Chính là chỗ , chú thử xem.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận