Phu Quân Quy Tây, Ta Độc Hưởng Phú Quý Vô Biên

2

Ta không đáp lời nàng ta, chỉ tiếp tục truy hỏi: 

 

“Xin hỏi Chu cô nương, miếng ngọc bội trong của hồi môn mà ta bị mất, sao lại ở trong tay cô nương? 

 

“Nếu cô nương không giải thích rõ ràng, chỉ e chúng ta phải đưa nhau ra công đường.” 

 

Chu Nhu Nương sững người, không biết trả lời thế nào. 

 

Nàng ta chỉ làm ra vẻ như mình bị oan uổng lớn lắm, ôm đứa trẻ khóc lóc thảm thương. 

 

Thấy vậy, một vị tộc thúc đi cùng Tam thúc công hừ lạnh một tiếng, chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng: 

 

“Tống Thời Nghi, ai mà chẳng biết cháu ta để lại vạn quan gia sản? 

 

“Ta thấy ngươi là không sinh được con trai, chỉ có thể bày trò đưa một đứa con rể nuôi vào, sợ Nguyên An sẽ thừa kế hết tài sản. 

 

“Cho nên ngươi mới nhẫn tâm sỉ nhục mẹ con họ, không cho họ vào cửa. Cháu ta sao lại cưới một kẻ nữ tử độc ác như ngươi!” 

 

Tộc thúc chỉ tay vào ta, vẻ mặt căm phẫn như thể đang đòi lại công lý. 

 

Ta khẽ mỉm cười, chẳng buồn tranh cãi với ông ta. 

 

Chỉ đem một bản phán từ đặt trước mặt Tam thúc công. 

 

“Không phải ta không muốn cho mẹ con họ vào cửa, mà là những chuyện như thế này không thể không đề phòng. 

 

“Trước đây không lâu, khi Hạc Sơn vừa mới qua đời, đã có người tìm đến, nói những lời giống hệt như Chu Nhu Nương. 

 

“Cuối cùng không còn cách nào khác, phải đưa nhau ra công đường mới làm sáng tỏ được sự thật. 

 

“Huống hồ, miếng ngọc bội trong tay Chu Nhu Nương lại không rõ lai lịch, sao ta có thể dễ dàng tin nàng ta?” 

 

Khi Thẩm Hạc Sơn vừa qua đời, ta đã liệu trước được Chu Nhu Nương sẽ tìm đến cửa. 

 

Vì vậy, ta đã chuẩn bị trước một màn kịch, thậm chí còn đưa chuyện này ra công đường, chặn đứng mọi đường lui của nàng ta. 

 

Tam thúc công nhìn phán từ, vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, rồi gật đầu nói: 

 

“Không sai.” 

Bạn cần đăng nhập để bình luận