PHU QUÂN LÉN SAU LƯNG TA MUA AN THAI DƯỢC

7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Cảnh Nhiên tức giận đến hộc máu, múa con d.a.o trong tay loang loáng, khí thế như hổ.

 

“Aaaa!”

 

“Giết ngươi!”

 

“Ta g.i.ế.c ngươi!!!”

 

Đám hàng xóm nín thở, dám chớp mắt, chỉ sợ bỏ lỡ một màn.

 

Mà cũng , bao năm nay vợ chồng Chu Cảnh Nhiên – Mạn Nương sống ở đây, gây thù chuốc oán với cả làng.

 

Cha con họ Trần cũng là kẻ căm ghét, ai cũng mong ngày bọn chúng c.h.ế.t thảm.

 

23

 

Đợi đến khi Trần viên ngoại thở hổn hển kéo chạy tới, thì Trần Văn Bân và Chu Cảnh Nhiên song song ngã gục trong vũng máu, bất động.

 

Trần viên ngoại kinh hoảng lẫn phẫn nộ, mặt xám như tro, quát to:

 

“Đánh c.h.ế.t cho !”

 

Đám gia nhân lập tức xông lên, điên cuồng đ.ấ.m đá thể gục ngã của Chu Cảnh Nhiên.

 

Chu mẫu trông thấy, tâm can như vỡ nát, liều c.h.ế.t vớ lấy cái cuốc bổ nhào Trần viên ngoại.

 

“Không ức h.i.ế.p con !!!”

 

Trường hợp hỗn loạn, tiếng kêu thảm vang dậy cả một góc trời.

 

Đợi đến lúc quan sai mang tới, áo bào của Trần viên ngoại cũng loang lổ vết máu.

 

Ta xem kịch đủ , nhân lúc ai để ý, lặng lẽ vòng qua ngõ rời .

 

Khi nha dịch tìm đến , sớm giường, sắc mặt tái nhợt bệnh hoạn.

 

“Quan gia… khụ, khụ khụ… chuyện gì ?”

 

Vị đầu lĩnh , trong mắt thoáng lộ vẻ thương cảm:

 

“Ngươi chính là thê tử của Chu Cảnh Nhiên?”

 

Ta ngơ ngác gật đầu:

 

“Phu quân đang chép sách ở thư quán, quan gia tìm ư?”

 

“Có trót hỏng sách của chưởng quỹ chăng? Tiền sẽ bồi, đợi khi khỏe , sẽ núi hái thuốc trả nợ…”

 

Trong thôn ít khi thấy quan sai, dân chúng đều tụ tập , thấy xanh xao run rẩy, bèn đồng loạt mở miệng cầu xin.

 

“Phải đó, Chu nương tử vốn hiền lành, dù bệnh tật vẫn ngày ngày núi hái thuốc nuôi chồng sách.”

 

“Gió mưa chẳng nề, cả tiền kiếm đều đưa cho Chu Cảnh Nhiên ăn học.”

 

“Chu  lang ôn nhã văn nhược, hẳn cũng cố ý hỏng sách.”

 

Quan sai càng càng xót xa, thở dài, bất nhẫn :

 

“Chu Cảnh Nhiên… c.h.ế.t .”

 

24

 

Chu Cảnh Nhiên cùng Trần Văn Bân đồng quy vu tận, cả hai mất mạng vì mất m.á.u quá nhiều.

 

Chu mẫu c.h.é.m trúng Trần viên ngoại, bọn hạ nhân đánh cho thừa sống thiếu chết, tuy còn thở nhưng liệt giường, chẳng thể dậy.

 

Bà vốn trúng phong nặng, nay kinh hãi thêm, đến cũng thốt nổi.

 

Trong cả sân , cũng chỉ còn Mạn Nương xem như may mắn hơn đôi chút.

 

cũng bởi ngã ngửa lúc chen can, cái thai trong bụng chẳng giữ nổi.

 

Song, thê thảm nhất, rốt cuộc vẫn là .

 

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mới phu quân sớm vét sạch gia tài nuôi ngoại thất.

 

Không chỉ thế, còn cùng ngoại thất sinh con đẻ cái.

 

Ngay cả chồng cũng che giấu , tận tụy hầu hạ bụng cho ả tình nhân .

 

Kết quả, chẳng hiểu , bỗng thành góa phụ, gánh vác chăm nom một bà lão liệt giường.

 

Bi ai, thật sự là quá bi ai.

 

Đến cả Tri huyện đại nhân cũng động lòng trắc ẩn, bắt Trần viên ngoại bồi thường cho một trăm lượng bạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phu-quan-len-sau-lung-ta-mua-an-thai-duoc/7.html.]

 

Trần viên ngoại dĩ nhiên trăm cam.

 

Con trai độc nhất c.h.ế.t thảm, hận nhà họ Chu đến nghiến răng nghiến lợi, chịu móc bạc?

 

nghĩ kỹ, nhà chỉ c.h.ế.t một .

 

Còn nhà họ Chu , một chết, một tàn.

 

Huống chi, cũng là Trần Văn Bân trộm vợ .

 

Mạn Nương cha ghét bỏ, cho bước chân về nhà.

 

Nghe nàng xót con, lén tìm cho nàng chỗ nương , âm thầm gả .

 

Chỉ là, thể nàng suy kiệt, cả đời chẳng còn cơ hội sinh con, tự nhiên chẳng gả cửa .

 

Người cưới nàng, chỉ là một gã quả phụ què chân, tuổi bốn mươi, ngay cả cháu cũng .

 

chuyện , đều chẳng liên quan gì tới nữa.

 

25

 

Hôm , đang sắc thuốc thì Vương đại nương hàng xóm hớt hải chạy .

 

“A Ảnh, chuyện vui to đây!”

 

“Cái lão Trần viên ngoại , lăn đùng c.h.ế.t !”

 

“Nghe c.h.ế.t bụng đàn bà cơ đấy!”

 

“Ngươi bảo thiên hạ giống cầm thú như , con trai mãn thất tuần, còn tâm tư cái trò đó?”

 

“Quả là đáng kiếp mà!”

 

Xem , dược của rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.

 

Vậy thì, thuốc cho lão thái bà , hẳn cũng đến lúc hiện hiệu .

 

Quả nhiên.

 

Trong buồng truyền động tĩnh.

 

tin, mắt trợn trừng, cổ họng chỉ phát mấy tiếng “khò khè”.

 

Chẳng mấy chốc, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ.

 

Chớp mắt , đầu nghiêng một bên, thở dứt đoạn.

 

Vương đại nương thở dài cảm thán:

 

“Mẹ chồng ngươi, là cố nén một , chờ đến lúc Trần viên ngoại c.h.ế.t thảm mới chịu buông.”

 

“Giờ hung tin, một tan , cũng chẳng chống đỡ nổi nữa.”

 

“Bà vốn thể gầy yếu, cứ đến mùa đông tay chân giá buốt, đáng lẽ bồi bổ mới đúng.”

 

Ta ôm lấy xác bà, thảm:

 

“Mẹ chồng ơi! Sao độc ác bỏ một nơi thế gian lạnh lẽo !”

 

“Hu hu hu… Ta sống thế nào đây?”

 

26

 

Tang lễ thật đơn sơ.

 

Ta chỉ mua một cỗ quan tài mỏng, thuê mấy hàng xóm giúp khiêng an táng.

 

Chôn cất xong, chỉ bày hai mâm cơm nhạt, coi như tất hậu sự.

 

Trong nhà vơi hai mạng, núi thêm hai nấm mồ.

 

Ngày đầu thất, trời đổ trận tuyết lớn, từng bông lông ngỗng phiêu bay, nhanh chóng phủ trắng mặt đất.

 

Ta viếng mộ, chỉ trong sân ngẩng đầu ngắm cảnh tuyết hiếm hoi.

 

Trong sân dường như càng vắng vẻ.

 

Trần gian mênh mông, phủ trắng một màu.

 

Tinh khiết bao.

 

hết.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận