Phía Nam Có Sương Mù

Chapter 13-14

13

Lúc đám người đó câu cá, tôi nhàm chán nằm trên boong tàu cho hải âu ăn.

Bị mặt trời chiếu đến mức sắp ngủ thiếp đi.

Mạnh Thiệu Nam đột nhiên gọi điện thoại cho tôi.

Tôi lập tức bật dậy.

Tôi thích nói chuyện điện thoại với Mạnh Thiệu Nam, hoặc gọi video, hoặc gửi vài tin nhắn nhảm nhí.

Anh ấy rất kiên nhẫn, cũng không cảm thấy những lời tôi nói vô nghĩa.

Không chê xuất thân của tôi, cũng không chê tay tôi có vết chai.

Anh ấy còn khen tôi đánh cá giỏi, bơi giỏi.

Nói chung trong mắt anh ấy, hình như tôi chỗ nào cũng đặc biệt tốt.

Đến mức bây giờ lòng tự tin của tôi tăng vọt gấp trăm lần.

"Mạnh Thiệu Nam, hôm nay em kiếm được rất nhiều tiền."

Điện thoại vừa kết nối, tôi lập tức bắt đầu luyên thuyên không ngừng.

"Giỏi lắm, vụ làm ăn này rất hời."

"Ni Ni, em càng ngày càng tiến bộ rồi."

Mạnh Thiệu Nam lập tức không tiếc lời khen ngợi tôi.

Tôi cũng dương dương tự đắc, nằm trên thảm, vểnh chân đung đưa:

"Đúng không, bây giờ em chỉ cần phơi nắng, nấu canh, lại có thể nhận được một khoản tiền boa lớn."

"Một năm làm vài vụ như này, em cũng có thể nằm hưởng thụ rồi."

"Ni Ni." Mạnh Thiệu Nam đột nhiên gọi tên ở nhà của tôi.

"Sao vậy ạ?"

"Chúng ta có phải lại một tuần rồi không gặp nhau không?"

Tôi bẻ ngón tay đếm: "Đúng là vậy!"

"Tối nay anh đến đón em."

Tôi quay đầu nhìn đám người Cố Gia Thần cách đó không xa.

"Không biết họ có muốn câu cá đêm không."

Mạnh Thiệu Nam bên kia cười nhẹ: "Yên tâm, sẽ không đâu."

"Vậy được ạ, vậy anh đến đón em."

"Được, bây giờ có chút việc phải làm, lát nữa anh gọi lại cho em."

"Vâng ạ."

Tôi có chút lưu luyến cúp máy.

Nhưng điện thoại vừa cúp, một người bạn xui xẻo của Cố Gia Thần đột nhiên rơi xuống biển.

Tôi vội chạy qua, cùng mọi người ném phao cứu sinh cho anh ta.

Lại cởi thuyền cứu sinh buộc bên cạnh thuyền ném qua.

Nhưng người này rơi xuống biển bị hoảng sợ, chỉ biết luống cuống tay chân vùng vẫy lung tung.

Một lúc sau đã uống một bụng nước biển, mắt thấy càng trôi càng xa.

Tôi bất đắc dĩ thở dài, cởi bộ đồ lao động trên người ra.

"Chu Tịch Vụ cô làm gì vậy?"

Cố Gia Thần nắm lấy tay tôi.

Tôi không hiểu gì: "Đi cứu người, còn làm gì nữa."

"Cô đi?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận