Phải lòng đại thần eSport

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trái tim tôi như bị cào nhẹ một cái, một cảm giác chua xót khó hiểu dâng lên. Hình như Tô Lâm Y có quan hệ rất tốt với Giang Tứ. Cô ta vẫn gọi anh là "Anh Giang Tứ", hơn nữa ở tập một chương trình, cô ta còn gọi điện mời Giang Tứ tham gia đội của mình.

 

Trong giao diện trò chơi, Tô Lâm Y liên tục gửi tin nhắn "yêu cầu kết bạn".

 

Giang Tứ dừng một chút, cuối cùng nhấn "Đồng ý".

 

Giọng nói của Tô Lâm Y cứ như vậy vang lên trong kênh trò chơi. Giọng cô ta rất nũng nịu: “Anh Giang Tứ, em là Tô Lâm Y. Hồi đầu năm, em cùng anh và Tiểu Kỳ tham gia lễ trao giải, anh còn nhớ em không?"

 

 

Giang Tứ khẽ "ừm" một tiếng.

 

Tô Lâm Y cười yếu ớt: "Em biết anh Giang Tứ sẽ không quên em mà. Em bị trẹo chân nên không thể tham gia tập này được. Nếu không, em mới là người phát trực tiếp với anh."

 

Tô Lâm Y lại tiếp tục đắc ý nói: "Cho nên, chị Lục Ninh, cơ hội này là tôi tặng cho chị, chị phải trân trọng nó. Mặc dù là chị hại tôi bị trẹo chân, nhưng mà tôi cũng sẽ không truy cứu chị đâu!"

 

“Còn nữa, trình độ chơi game của chị Lục Ninh vẫn luôn rất kém cỏi, hay là chị rời khỏi đội trước, để tôi và anh Giang Tứ chơi cùng nhau, như vậy sẽ không ai cản trở.”

 

Bình luận:

 

[Hả? Buổi livestream chương trình trước đó đã bị chậm trễ và vô tình quay được cảnh Tô Lâm Y bị trẹo chân. Không phải cô ta bị trẹo chân vì đi quá nhanh và va vào cầu thang sao? Có thể đổ lỗi cho Lục Ninh về việc này không? ]

 

[Không hiểu sao lại bảo người ta rời khỏi đội? Không phải, cô cho mình là ai? Mặt cũng dày đấy.]

 

[Tuy rằng Lục Ninh chơi dở, nhưng cũng không đến lượt Tô Lâm Y ra tay...]

 

Tôi im lặng và không nói gì.

 

Giang Tứ chậm rãi gõ một dấu chấm hỏi vào khung chat. Vẻ mặt anh rất lạnh, nói với Tô Lâm Y: "Ngoại trừ lễ trao giải lần đó, hình như chúng ta không có tương tác nào. Xin cô đừng cố ý gây chiến nữa. Còn nữa, việc hạ thấp và chỉ bảo người khác cách chơi game cũng rất nhàm chán. Quà tôi sẽ trả hết lại cho cô. Tôi sẽ kết thúc chương trình phát sóng ngay bây giờ."

 

Bình luận:

 

[Là một fan của CP, tôi rất vui! Giang Tứ đẹp trai như vậy, đây quả thực là lời đáp trả đầy tức giận!]

 

[Trà ngôn trà ngữ của Tô Lâm Y nghe xong thấy buồn nôn.]

 

[A a a, thì ra là Giang Tứ và Tô Lâm Y căn bản không quen biết nhau, là Tô Lâm Y ké fame sao?]

 

[OMG, trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên Giang Tứ tức giận như vậy.]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

12

 

Sau khi tắt livestream, trong phòng huấn luyện chỉ còn lại sự im lặng.

 

"Xin lỗi vì đã làm em không vui."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/phai-long-dai-than-esport/6.html.]

 

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dịu dàng của Giang Tứ.

 

Giang Tứ nghiêm túc nói: "Có lẽ là xuất phát từ tư tâm, tôi rất sợ em hiểu lầm. Tôi và Tô Lâm Y chỉ có một lần tiếp xúc ngắn ngủi ở lễ trao giải năm mới mà thôi, cũng không quen lắm. Tôi không biết tại sao cô ta luôn gọi tôi bằng giọng điệu quen thuộc như vậy. Tôi đồng ý lời mời vào đội của cô ta cũng chỉ lịch sự, tôi không nghĩ tới sẽ xuất hiện chuyện tiếp sau đó. Xin lỗi, là tôi làm không đủ tốt, không bảo vệ tốt cho em.”

 

Tim tôi đập thình thịch không ngừng.

 

Không cần phải xin lỗi tôi, anh không làm gì sai cả. Tôi nghĩ vậy trong lòng nhưng không nói ta bằng miệng. Tôi tham luyến sự ấm áp Giang Tứ dành cho mình.

 

Cuối cùng, tôi chỉ nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh lúc nãy đã lên tiếng giúp tôi. Anh có thể... ở lại với tôi một lúc được không?"

 

“Được.”

 

Ánh đèn phác họa sườn mặt Giang Tứ, khiến cho những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên vô cùng dịu dàng.

 

Ở góc khuất nào đó, có thứ gì đó dường như đang âm thầm nảy mầm. Rõ ràng giờ khắc này vừa mới dừng lại, tôi cũng đã có chút không nỡ.

 

13

 

Việc ghi hình chương trình diễn ra suôn sẻ.

 

Trong chớp mắt, đã đến ngày quay cuối cùng.

 

Vì tuyển thủ đội TK đều ra ngoài tham gia thi đấu, nên tôi phải tự mình hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ của chương trình trong ngày.

 

Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, đạo diễn hô "Cắt".

 

Anh ấy đi tới, cười vỗ vỗ vai tôi: “Tiểu Ninh à, mấy ngày nay vất vả rồi. Số người xem tập này đạt kỷ lục mới, nhờ có em đấy!”

 

Tôi nói: “Anh khách khí rồi.”

 

Các nhân viên trong căn cứ của đội dần tản đi, không dân dần trở nên tĩnh lặng. Nhưng tôi lại chậm chạp không muốn rời đi.

 

Người đại diện thúc giục tôi: "Hết người rồi, chúng ta còn không đi sao?"

 

"Chờ một lát."

 

Tôi cũng có chút kỳ vọng thầm kín. Bí mật trong lòng, không thể nói ra miệng.

 

Đúng lúc đó, đột nhiên có người bước nhanh chạy vào đại sảnh căn cứ. Anh dừng ở trước mặt tôi, hai tay chống đầu gối hơi thở dốc: “May mà em chưa đi...”

 

Lúc này, mọi sự lo lắng khi chờ đợi đều biến mất, chỉ còn lại sự vui mừng.

 

Người đại diện đứng ở bên cạnh, lại mỉm cười như một bà cô.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận