Ôm Lòng Bất Chính

Chương 18: Ôm Lòng Bất Chính

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng đã nói đến mức này rồi.

Nếu không nói hết thì thật sự không cam lòng.

“Vậy tôi muốn hỏi, nếu bây giờ tôi nói tôi thực sự thích anh, liệu tôi có thể theo đuổi anh không?”

“Được.”

“???”

Tôi vừa nói xong, Quý Bác Lễ lập tức trả lời.

Tôi ngạc nhiên, nghi ngờ anh ấy không nghe lọt mấy chữ tôi vừa nói.

Không ngờ anh ấy đặt điện thoại xuống.

Rồi nhìn tôi rất nghiêm túc.

“Tôi nói được. Em có thể theo đuổi tôi.”

Anh ấy lại lặp lại một lần nữa để chứng minh rằng mình đang nghe.

Cảm giác ngạc nhiên của tôi vẫn không thể vơi đi.

Bởi vì Quý Bác Lễ trả lời quá nhanh.

Tôi còn chưa nghĩ xong phải làm gì tiếp theo.

Nhưng Quý Bác Lễ đã có kế hoạch.

Khi tôi đang mơ màng, không biết phải làm gì, thì luật sư Dương thở hổn hển chạy từ ngoài vào.

“Quý tiên sinh, hoa hồng của anh… lần sau đừng ra yêu cầu gấp gáp như vậy nữa.”

Quý Bác Lễ: “Được rồi, có thể đi rồi.”

Dương luật sư: “…”

Dương luật sư liếc nhìn tôi.

Tôi: “…”

Quý Bác Lễ ho nhẹ một tiếng.

Rồi đưa hoa cho tôi.

“Em đã theo đuổi được anh, chúng ta có thể bắt đầu yêu đương rồi.”

Tôi: “…”

Cứ như vậy, tôi mơ hồ bắt đầu yêu đương với Quý Bác Lễ.

Tại sao lại nói mơ hồ?

Bởi vì tôi hoàn toàn không ngờ anh ấy sẽ đồng ý nhanh như vậy.

Theo tính cách kiêu ngạo, tự cao của Quý Bác Lễ, tôi tưởng anh ấy sẽ giữ khoảng cách một thời gian nữa.

Không ngờ, không ngờ…!

Khi tôi kịp phản ứng lại, Quý Bác Lễ đã nắm tay tôi rồi.

Tôi nghi ngờ anh ấy đã có kế hoạch từ trước.

Chỉ tiếc là tôi không tìm được thời cơ để tra hỏi anh ấy.

Chuyện chúng tôi bắt đầu hẹn hò không hề giấu giếm.

Mọi người đã xác nhận những lời đồn đoán và suy luận mấy năm qua.

Sau khi xác nhận mối quan hệ, tôi cũng không cảm thấy Quý Bác Lễ có gì thay đổi.

Nhưng có một điều đáng nói là:

Khi biết tin, bố tôi – người đã trốn ra nước ngoài – lại gọi điện cho tôi.

Cứ liên tục gọi tôi là “con gái cưng.”

Hừ.

Tôi lập tức chặn số điện thoại của ông ấy.

Và còn báo cáo với hải quan.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/om-long-bat-chinh/chuong-18-om-long-bat-chinh.html.]

Hiện giờ ông ấy là một người bỏ trốn.

Chắc chắn bố tôi sẽ không bao giờ trở về được nữa.

Việc này đã được một số phương tiện truyền thông đưa tin.

Rồi lại được đồn thổi ầm ĩ.

Họ nói tôi là đứa bất hiếu.

Còn lôi chuyện này ra làm phiền Quý Bác Lễ.

Hỏi anh ấy có cảm thấy hành động của tôi quá tàn nhẫn hay không.

Tch, nói gì thì nói, họ chẳng hiểu gì về Quý Bác Lễ cả.

Nếu anh ấy biết, chỉ có thể khen tôi một câu: “Làm tốt lắm.”

Sau này thực tế chứng minh đúng như vậy.

Dù là tôi theo đuổi Quý Bác Lễ.

Nhưng tôi vẫn rất lo lắng không biết anh ấy khi nào mới về Bắc Kinh.

Vì vậy, tôi chỉ có thể liên tục thể hiện tình cảm trong thời gian ngắn ngủi.

Không phải để níu kéo.

Chỉ là muốn lúc chia tay không phải hối tiếc.

Sau đó, tôi phát hiện tin tức về việc Quý Bác Lễ sẽ trở lại Bắc Kinh bỗng nhiên không còn nữa.

Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa và hỏi anh ấy:

“Anh năm nay cũng không về Bắc Kinh à?”

“Ừ.”

“Sao vậy? Anh không phải đã nói sẽ về sao?”

“Những dự án ở Bắc Kinh ít nhất phải mất ba năm nữa mới xong, ở đây cần một người phụ trách.”

“…”

Chỉ thế thôi?

Tôi không từ bỏ, tiếp tục truy hỏi:

“Vậy anh không có ý định khác sao?”

Quý Bác Lễ liếc nhìn tôi.

Anh ấy thông minh, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhận ra sự tự kiêu nhỏ của tôi.

Anh ấy không vạch trần tôi.

Ngược lại còn đi theo dòng suy nghĩ của tôi mà đáp lại:

“Có.”

“Có cái gì?”

Tôi đợi câu trả lời của anh ấy.

Nhưng anh ấy cứ im lặng.

Rồi còn hỏi một cách đáng ghét: “Sao anh phải nói cho em biết?”

“…”

Câu trả lời mà anh ấy không nói tôi cũng đã biết.

Bởi vì không lâu sau, anh ấy tham gia một buổi họp báo.

Có người đã hỏi về mối quan hệ của chúng tôi.

Điều khiến người ta tò mò nhất chính là những lời đồn tôi từng tung ra.

Có phóng viên hỏi Quý Bác Lễ về suy nghĩ của anh ấy đối với chuyện này.

Còn có thể nghĩ thế nào nữa?

Nói rằng “vẫn còn tình cảm cũ” thì là giả, “hận vì yêu” cũng là giả.

Nhưng “mưu đồ bất chính” thì có thể là thật.

Bạn cần đăng nhập để bình luận