2.
Ta hiểu rồi, nam nhân mà, đều thích giữ thể diện. Họ quen với việc rộng lượng với bản thân, nhưng lại nghiêm khắc với người khác.
Hắn có thể có năm, sáu, bảy, tám thê thiếp. Còn ta, suốt đời chỉ có thể có một phu quân là hắn.
Nếu công khai không được, thì ta sẽ làm điều này một cách kín đáo. Lén lút đến một kỹ viện xem qua cũng được chứ nhỉ.
Ai ngờ, lần đầu tiên đi, ta lại bị phu quân bắt gặp ngay lập tức. Ta rơi nước mắt, tiễn đi năm mỹ nam mà mình đã trả một số tiền lớn để mua.
Khép cửa thật nhanh, khóa lại. Chúng ta đều là người có thể diện, nếu chuyện này bị lan ra ngoài thì thật xấu hổ.
Thẩm Dư đặt thanh kiếm xuống bàn, lạnh lùng chế nhạo:
"Giờ mới biết chuyện này là không thể để lộ ra à?"
Ta im lặng.
Không phải ta không muốn biện minh, nhưng vừa mở miệng thì m.á.u mũi lại chảy nhiều hơn. Ta đành phải ngượng ngùng thò đầu ra trước, một tay kẹp mũi, tay kia giữ khăn tay để cầm máu.
Rốt cuộc, là người từng trải qua giang hồ, tấm lòng nghĩa hiệp của Thẩm Dư vẫn còn đó. Có lẽ thấy ta thê thảm quá, hắn đi tới, lạnh lùng lấy một quả vải đông lạnh, bóp thành đá rồi nhét vào miệng ta.
Không kịp phòng bị, ta bị lạnh đến rùng mình. Hừ~ chắc chắn hắn đang cố tình trả thù ta.
Khi ta định nhổ ra thì Thẩm Dư lại dùng hai ngón tay bịt miệng ta lại.
"Ngậm đi. Chỉ có cách này mới cầm m.á.u được."
Có lẽ ta bị đá lạnh làm cho ngớ ngẩn, mà từ những lời lạnh lùng của hắn, ta lại nghe ra chút gì đó như sự quan tâm.
Máu mũi đã ngừng chảy, nhưng ta lại cảm thấy toàn thân tê dại vì lạnh.
Từ nay về sau, ta sợ là sẽ có ám ảnh với việc đi dạo kỹ viện. Ăn thịt dê không được, lại còn mang tiếng xấu. Câu tục ngữ này có lẽ chính là đang nói về ta.
"Ngươi theo dõi ta?" Ta hỏi lại bằng một giọng lạnh lùng.
Thẩm Dư đang cầm một chiếc khăn tay sạch, chấm nước rồi cẩn thận lau đi vết m.á.u trên mặt ta.
Nghe vậy, tay hắn trở nên nặng hơn: "Ta có rảnh rỗi đến mức ấy không?"
Ta khẽ rên rỉ một tiếng, biết mình không đúng nên không dám kêu đau.
"Vậy ngươi làm sao biết ta ở đây?"
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Ta vốn rất cẩn thận, thậm chí còn không mang theo nha hoàn thân cận là Tiểu Ái.
Không biết có phải ta hoa mắt không, mà Thẩm Dư lau mặt cho ta dường như động tác đã dịu dàng hơn rất nhiều.
"Ta còn biết nhiều hơn nữa, ví dụ như mấy người đàn ông đó bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, đã phục vụ bao nhiêu người..."
Ta vội vàng lấy tay che miệng Thẩm Dư lại: "Dừng lại!"
Nói thêm nữa thì thật là mất mặt.
Hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay ta, nóng đến mức khiến trái tim ta đập loạn.
Ta vội vàng rút tay lại, nhưng lại thấy Thẩm Dư dường như đang đỏ mặt?
Chưa kịp tìm hiểu kỹ, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Tiểu Ái mắt đỏ hoe đứng ở cửa: "Tiểu thư, tiệm Trân Quả của chúng ta bị người ta ném đá rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/om-lay-anh-trang/chuong-2.html.]
Ta đã mở một chuỗi cửa hàng trái cây ở kinh thành. Hầu hết bán các loại quả bình dân như đào, lê, dưa hấu, những thứ người dân có thể mua được.
Chỉ có tiệmTrân Quả là phục vụ cho các gia đình quý tộc. Mọi thứ bán đều là những loại quả quý hiếm, như nhãn, vải, nho, những quả khó vận chuyển mà kinh thành ít có.
Ngày trước khi ta muốn huy động tiền để mở con đường vận chuyển, không ai trong thương hội ủng hộ. Giờ đây, tiệm Trân Quả một mình đứng vững, những kẻ ghen tị không thể ngồi yên, đều đến tìm chuyện.
Ta hỏi với giọng lạnh lùng: "Là người của ai?"
Tiểu Ái tức giận: "Lại là Lôi Gia"
"Trong tiệm có ai bị thương không?"
Tiểu Ái lén nhìn Thẩm Dư, ngập ngừng nói:
"Họ làm bị thương Dung quản sự."
“ Dung Quyết bị thương? Có nghiêm trọng không?"
Không cẩn thận, ta làm vỡ chiếc chén trà mà Thẩm Dư đưa cho.
"Không nghiêm trọng, chỉ là... bị thương ở mặt."
Ta tức giận: "Dám động vào người của ta!"
Trời nóng quá rồi, đã đến lúc cho Lôi gia một bài học. Ta quay sang nói với Thẩm Dư: "Lấy vài người từ bảo tiêu quán đến cho ta, phải chọn người giỏi nhất"
Thẩm Dư mặt biến sắc : "Lúc thì ra ngoài mua vui, lúc lại muốn đi đánh nhau vì đàn ông. Vân Nguyệt, ngươi thật sự nghĩ ta là vật trang trí sao?"
Ta ngơ ngác: "Hả?"
Mặc dù hắn là phu quân ta, ban đêm thật sự chỉ là vật trang trí. Nhưng ban ngày phần lớn thời gian vẫn hữu dụng mà.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta: "Phu Quân dạy rất đúng, ta thật sự phải về phủ thay bộ đồ khác.”
"Phu Quân, chàng mau dẫn người đi đánh tên Lôi Quang kia một trận!
"Hắn ta dám làm thương mặt Dung Quyết, đó là biển hiệu sống của Hầu phủ ta đấy!"
Vừa dứt lời, ta liền nhận ra tay cầm kiếm của Thẩm Quyết đã bắt đầu run nhẹ. Vì vậy, ta lại tinh tế nói thêm:
"Phu quân đừng sợ, Lôi Quang chỉ là một tên rỗng tuếch thôi. Chàng võ công cao cường, hai chiêu là đủ đánh gục hắn rồi.”
Thẩm Dư sắc mặt xanh xao, không nói gì, quay người đạp cửa đi. Ta chỉnh lại quần áo, chuẩn bị về phủ thay bộ đồ dính đầy máu.
Tiểu Ái ấp úng: "Tiểu thư, tay công tử run là vì đang giận lắm đúng không?"
Ta cười: "Em không ngốc đâu, hắn giận thật rồi."
Đi ra ngoài mà bị hắn bắt gặp, không những không nhận sai, mà còn sai bảo hắn đi cứu mấy tên trai đẹp ta nuôi bên ngoài. Là nam nhân thì ai mà chịu nổi.
Tiểu Ái không hiểu: "Tiểu thư không dỗ dành sao?"
Ta giơ tay gõ nhẹ lên trán Tiểu Ái, cười tươi nói:
"Đây là thú vui của phu thê, ngươi còn bé hiểu cái gì."
Tiểu Ái không phục, lẩm bẩm: "Mấy người mỹ nam ấy, cộng lại cũng không đẹp bằng lão gia."
Ta biến sắc, đẹp có ích gì cơ chứ, vẫn chỉ là thấy mà không thể chạm vào!