Ôm Em, Hôn Anh

Chương 2: Vật tế thần — Thẩm Sầm Châu

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vô duyên vô cớ, đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Sầm Châu.

 

Anh nhướn mày, sau đó quay người định rời đi.

 

Đúng vậy, những cô gái biết chơi bóng rổ có thể dễ dàng chiếm được cảm tình của các chàng trai.

 

Nhưng xác suất một chàng trai nảy sinh tình cảm với một cô gái chỉ vì cô ấy biết chơi bóng thì lại rất thấp.

 

Suy cho cùng, điều quan trọng nhất trong tình yêu chính là cảm xúc.

 

Không thể có chuyện trên sân thì hai người tràn đầy hormone, còn ngoài sân thì lại như hai người xa lạ.

 

Nếu vậy thì các chàng trai cũng có thể coi Kobe Bryant là nữ thần của mình.

 

Ít nhất thì anh ấy cũng là người ghi điểm hàng đầu trên sân.

 

Hướng Sanh kịp thời duỗi một chân dài thẳng ra, chặn đường Thẩm Sầm Châu. Cô thiếu kiên nhẫn lắc lắc chiếc balo trong tay: "Chú em, xin lỗi đi."

 

Nói xong, cô nhìn Lý Vân đang run rẩy đứng bên cạnh: "Quả bóng rổ của mấy người làm vỡ kính của cậu ấy rồi."

 

Chú em? Thẩm Sầm Châu nheo mắt đầy nguy hiểm.

 

Anh còn nhớ rất rõ, trước đó cô gái này đã gọi Tiêu Khải Bách là "anh trai", sao đến lượt anh lại thành "chú em" rồi?

 

"Có cần tôi lập một cái bàn tế để đổ m.á.u kết nghĩa anh em ở vườn đào không? Hay là muốn tôi mang theo roi mây, ba quỳ chín lạy để xin lỗi?" Thẩm Sầm Châu phản bác.

 

Trong chuyện này, anh còn oan hơn cả Đậu Nga.

 

Thứ nhất, quả bóng đó không phải do anh ném, anh cũng chẳng phải là đội trưởng, cùng lắm là do anh có nhiều thời gian rảnh nên muốn rèn luyện lại bắp chân bắp tay đã ​​lâu không động đến. Không biết tại sao cô gái này lại chọn anh giữa biển người để làm... ừm, vật tế thần.

 

Nhưng người ta đã mở lời, anh cũng không thể lảng tránh nói rằng mình chỉ đến đây để chơi bóng lấy lệ.

 

Thế thì quá mất mặt.

 

Hơn nữa, anh còn chưa nhận diện hết tất cả những người trong nhóm chơi bóng rổ.

 

Nhưng bình thường ai cũng gọi anh là Châu thần, Châu thần.

 

Còn thân thiết với anh hơn cả chú chó vàng nhà anh.

 

Vậy nên, nếu coi anh là đội trưởng của cái nhóm này thì cũng chẳng oan chút nào.

 

Nhưng yêu cầu một chàng trai cao lớn như anh phải xin lỗi vì một việc anh không hề làm giữa chốn đông người, chưa nói đến sự oan ức, nhưng chắc chắn là khó mà giữ được thể diện.

 

Mà đúng là bên họ sai, xin lỗi là chuyện nên làm.

 

Trong lúc anh đang suy nghĩ xem nên nói sao cho đỡ mất mặt...

 

Thì đối diện, Hướng Sanh lên tiếng, giọng điệu còn khá tinh nghịch: "Chà, xem ra hôm nay tôi không chỉ có thêm một đứa cháu trai mà còn thu nhận một cậu em trai nữa."

 

Nói xong, Hướng Sanh móc từ trong túi ra hai thứ rồi đưa cho Thẩm Sầm Châu: "Đây, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng ba quỳ chín lạy để xin lỗi của chú em."

 

Trước mặt anh là hai quả sầu riêng vàng ươm đầy gai nhọn, vừa nhìn là đã biết chín tới.

 

Sầu riêng là một trong những món ăn mà Thẩm Sầm Châu ghét nhất trên đời.

 

Theo nhận thức của anh, ăn sầu riêng chẳng khác nào ăn phân.

 

Thấy vậy, Tiêu Khải Bách, người nãy giờ đứng xem náo nhiệt, chen vào nói: "Cái này mà là hình phạt á? Có sầu riêng để ăn mà, rõ ràng là phần thưởng. Em gái à, em định dùng sầu riêng để lấy lòng dạ dày của Châu thần đúng không? Tiếc là Châu thần của bọn anh không thích ăn sầu riêng. Đưa cho anh đi, đưa cho anh đi."

 

Ngoài óc heo, sầu riêng chính là tình yêu đích thực thứ hai của Tiêu Khải Bách.

 

Hướng Sanh hạ mắt xuống ba centimet, cười nhạt nhắc nhở: "Quên rồi à? Tôi là cô cơ mà."

 

Tiêu Khải Bách là người rất giỏi gây ầm ĩ, chuyên giở trò lươn lẹo. Đối với cậu, liêm chính và danh dự đều không quan trọng, vì vậy, cậu rất biết điều mà gật đầu lia lịa: "Vâng vâng, cô ơi, vậy cô cho cháu sầu riêng nhé?"

 

Hướng Sanh rất phóng khoáng mà ném quả sầu riêng cho Tiêu Khải Bách: "Ôm quả sầu riêng chạy một vòng quanh sân, tôi sẽ coi như nhận được lời xin lỗi của các người rồi."

 

"..."

 

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Sầm Châu hơi tối lại.

 

"Sao cậu không bắt tôi biểu diễn trò đặt tảng đá lớn lên ngực, miệng nuốt kiếm cho đủ bộ?" Thẩm Sâm Châu thiếu kiên nhẫn châm chọc.

 

Thực tiễn là chân lý. Những người thành công thường có một ý tưởng điên rồ, từ đó có thể nảy sinh ra vô số khả năng.

 

Vì vậy, Hướng Sanh trầm ngâm gật gù, đồng thời thò tay vào túi lục lọi, "Cũng không phải là không thể."

 

Một cô gái có thể nhét vừa hai quả sầu riêng lớn trong túi thì có việc gì mà không làm được? Tiêu Khải Bách sợ cô gái này sẽ lôi kiếm hoặc d.a.o ra, ép cậu và Thẩm Sầm Châu phải diễn trực tiếp màn nuốt kiếm.

 

Vì vậy, Tiêu Khải Bách vội vàng kéo Thẩm Sầm Châu sang một bên, hét lớn với các thành viên trong đội bóng đang đứng xem: "Các cậu còn đứng đó làm gì, không nghe cô tớ nói gì sao? Mau cầm sầu riêng mà chạy đi."

 

Cậu hiểu rõ tính cách của Thẩm Sầm Châu.

 

Chết cũng phải giữ thể diện!

 

Kể cả khi có một cô gái leo lên đầu anh ngồi, anh cũng chỉ liếc nhìn người ta một cách thờ ơ rồi vung tay áo bỏ đi.

 

Vì vậy, cho dù hôm nay cô gái đối diện có dồn anh vào bước đường cùng, Thẩm Sầm Châu nhiều nhất cũng chỉ đấu võ mồm vài câu chứ không làm gì cả.

 

Biết đâu cuối cùng anh thấy phiền mà làm theo hết.

 

Tất nhiên, việc Thẩm Sầm Châu mất mặt không liên quan gì đến họ. Vấn đề là mỗi lần anh bị mất mặt trước các cô gái, anh sẽ lấy lại mặt mũi trước mặt họ.

 

Nếu hôm nay anh bị bắt ôm sầu riêng chạy một vòng quanh sân, rất có thể ngày mai anh sẽ bắt các thành viên trong đội ôm sầu riêng chạy một trăm vòng.

 

Rõ ràng, Thẩm Sầm Châu rất bất mãn với hành động kéo tay, bịt miệng anh trước mặt mọi người của Tiêu Khải Bách.

 

Bầu không khí rất gay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/om-em-hon-anh/chuong-2-vat-te-than-tham-sam-chau.html.]

 

Cho nên, anh lạnh lùng nhìn Tiêu Khải Bách, "Mười vòng."

 

"Ý gì?" Tiêu Khải Bách hét lên với Thẩm Sầm Châu đã đi xa, vẻ mặt vô cùng hoang mang.

 

"Bảo cậu chạy mười vòng quanh sân."

 

"Chạy làm gì? Mệt mà vô ích! Châu thần, chúng ta chơi cùng nhau đi, ngắm hoa ngắm trăng ngắm hương thu."

 

Chạy mệt lắm, thà đứng trò chuyện với các cô gái còn tốt hơn.

 

"Ồ, vậy thì từ giờ cậu phải tự làm bài tập nhé." Thẩm Sầm Châu trả lời rất dứt khoát.

 

Tiêu Khải Bách lập tức xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Được, coi như cậu giỏi, tớ chạy là được chứ gì."

 

Tuy bất mãn nhưng cậu vẫn chạy theo bước chân của Thẩm Sầm Châu, cam chịu số phận. Ai bảo người ta nắm được điểm yếu của cậu chứ.

 

Hướng Sanh nhìn nam thần trong mộng của mình — Thẩm Sầm Châu — rồi chậm rãi bước đi, cô cong môi.

 

Ban đầu cô tưởng anh là một tên lêu lổng, nhưng nào ngờ anh lại dễ thương đến vậy.

 

Khả năng tự đào hố của anh cũng thuộc dạng thượng thừa.

 

Cô thu lại nụ cười, quay lại xoa đầu Lý Vân, người vẫn luôn đứng bên cạnh cô, dịu dàng nói: "Những nhượng bộ vô lý chỉ khiến người khác được đà lấn tới, có những việc nên nói thì nói, nên làm thì làm."

 

Nói xong, cô chỉnh lại tư thế hơi khom người của Lý Vân, nói: "Cậu thấy đấy, nhìn thẳng vào người khác đâu có khó khăn đến vậy, đúng không?"

 

Lần đầu tiên, cô gái vốn luôn thu mình trong góc vì mặc cảm tự ti đã học được cách nhìn thẳng vào người khác.

 

Đến nỗi nhiều năm sau đó, dù quá khứ đã sụp đổ.

 

Nhưng sự kiện hôm nay vẫn mãi mãi khắc sâu trong tim cô ấy, trở thành một vết chàm không thể xóa nhòa.

 

——

 

Hướng Sanh đẩy cánh cửa sơn đỏ ra, lập tức có người chạy ra đón.

 

"Tiểu thư, cô về rồi."

 

"Dì Trương, bà nội cháu vẫn khỏe chứ ạ?" Hướng Sanh đưa hai quả sầu riêng lớn cho dì Trương.

 

Dì Trương là người đã theo hầu bà nội Hướng từ rất lâu, dì rất tinh ý mà lập tức đón nhận, miệng nở nụ cười: "Trong nhà họ Hướng này, có lẽ chỉ có một mình cô là thật lòng với bà cụ. Cô yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Trong lòng bà ấy cũng đã có tính toán rồi."

 

Hướng Sanh mỉm cười, bưng đĩa sầu riêng đã lột vỏ bên cạnh, dặn dò: "Vạn vật tương sinh tương khắc. Có những thứ dù thích đến mấy cũng không được ăn quá nhiều. Sức khoẻ bà nội không ổn định, mà cháu cũng không thể thường xuyên ở nhà trông chừng bà ấy, cho nên dì Trương, cháu phải làm phiền dì rồi. Dù sao thì sầu riêng cũng có tính nóng."

 

Nhìn bóng dáng Hướng Sanh dần khuất xa, dì Trương thở dài.

 

Nhà họ Hướng vốn là một trong những gia tộc giàu có và quyền quý nhất ở Vũ Thành. Ông cụ Hướng là người có cốt cách kiên cường, mưu lược hơn người. Chỉ tiếc là ông mất sớm, các con trai của ông đều không ra gì, người con gái duy nhất thừa hưởng tài năng của ông lại chính là mẹ của Hướng Sanh, người vì tình mà buông bỏ tất cả, bỏ chồng bỏ con, theo một chàng trai trẻ đẹp vô danh đi chu du thế giới.

LattesTeam

 

Để lại một mớ hỗn độn cho mấy người anh trai bất tài lo liệu.

 

Cuối cùng vẫn là bà cụ đứng ra giải quyết những khó khăn mà nhà họ Hướng phải đối mặt.

 

Nhưng hậu quả là nền móng của nhà họ Hướng bị hư hại. Tuy không đến nỗi sụp đổ nhưng chắc chắn là không còn được như trước nữa.

 

Từ đó, Hướng Sanh cũng từ đại tiểu thư trở thành gánh nặng cho nhà họ Hướng.

 

Nếu không có bà nội ngăn cản, có lẽ cô đã bị các cậu của mình gửi vào trại trẻ mồ côi rồi.

 

Hướng Sanh đặt đĩa trái cây bên giường của bà cụ, sau đó mang một chiếc ghế đến, lặng lẽ ngồi xuống.

 

Bà cụ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, khi nhìn thấy Hướng Sanh, bà nở nụ cười nơi khoé mắt: "Trường học thế nào? Có ổn không?"

 

Cô đỡ bà cụ dậy, để bà dựa vào thành giường. Cô vừa xoa bóp chân cho bà, vừa mỉm cười, "Trường tốt ạ, thầy cô cũng tốt, đồng phục cũng đẹp ạ, chỉ có điều váy của nữ sinh hơi bị ngắn."

 

Hướng Sanh khoa chân múa tay so sánh chiều dài của váy với đầu gối của mình, rồi nói đùa: "Có lẽ các bạn nữ ở Bắc Kinh chịu lạnh tốt hơn chúng ta ở Vũ Thành."

 

Quả nhiên, bà lão cũng thấy buồn cười vì sự khoa trương của Hướng Sanh.

 

Bà gõ nhẹ vào đầu cô, ánh mắt đầy yêu thương: "Cái con bé nghịch ngợm này."

 

Hai bà cháu ríu rít thêm một lúc lâu, đến khi chuông điện thoại reo lên, Hướng Sanh chỉ tay ra ngoài, như thể vừa sực nhớ ra: "Bà ơi, cháu vừa nhớ ra ngày mai phải đi học. Bây giờ cháu phải đi mua bút và vở, nếu không ngày mai cháu đi người không mất."

 

"Ừ, về sớm đi." Bà lão xoa đầu Hướng Sanh.

 

Hướng Sanh vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy tiếng bà nội cố gắng hạ thấp giọng quát: "Chỉ cần tôi còn sống, các người đừng hòng nhòm ngó ngôi nhà này."

 

Không biết bên kia đã nói gì, nhưng bà lão đã ném điện thoại xuống đất.

 

Ngoài cửa, Hướng Sanh nhắm mắt lại, lặng lẽ bổ sung câu nói còn dang dở: "Mẹ quên người đó đã làm gì với nhà họ Hướng sao? Bây giờ mẹ đang nuôi ong tay áo đấy."

 

Từ ngày mẹ cô bỏ đi, mọi cuộc trò chuyện giữa các cậu và bà đều kết thúc bằng câu này.

 

Mất đi chỗ dựa, mất đi bờ vai để nương tựa, bà nội trở thành chỗ dựa duy nhất của cô.

 

——

 

Hướng Sanh đến siêu thị gần nhà mua một túi thịt bò khô, sau đó cô tìm một chỗ ngồi trống dưới gốc cây ở góc đường rồi ngồi xuống.

 

Đột nhiên, từ trong lùm cây sau thân cây vang lên một tiếng động cực kỳ ám muội.

 

Cô còn chưa kịp phản ứng, một tiếng chó sủa vang lên chói tai, như xé toạc bầu trời.

 

Ngay sau đó, cô thấy nhiều người ập đến từ mọi hướng, "Không được động đậy, cảnh sát chống mại dâm đây."

 

—————

Tác giả có điều muốn nói: Nam chính chịu nhiều bất bình nhất trong lịch sử — Thẩm • Vật tế thần • Sầm Châu.

 

Hy vọng mọi người sẽ thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận