Mọi đều trợn tròn mắt, gì đó, tò mò rốt cuộc là phụ nữ nào mà thể đội trưởng Hạ ôm trong lòng, giây tiếp theo ánh mắt của đàn ông lướt qua.
Ngay lập tức, tất cả dị năng giả xuất hiện đường đều cúi đầu, mắt mũi mũi tim.
Cuối cùng cũng vượt qua đoạn đường dài dằng dặc, Hạ Xuyên Dã đưa cô đến tận cửa ký túc xá.
TBC
Sau khi thả cô xuống, móc từ trong túi một chiếc hộp nhỏ màu đen: “Đây là thuốc, chữa thương cho cô.”
“Ồ, cảm ơn.” Cô nhận lấy.
“Chuyện ba ngày , ngại quá, nợ cô một ân tình.” Anh .
Thẩm Tế Sơ gật đầu.
Anh xoay rời .
Thẩm Tế Sơ để ý đến , chỉ chăm chú chiếc hộp nhỏ tay.
Chiếc hộp nhỏ màu đen nặng trĩu, chút ấm, lớp giấy gói bên ngoài còn ánh lên màu vàng nhạt, qua là đồ vật quý giá.
Chắc là cần trả cho nữa nhỉ, khi dùng hết thuốc bên trong, mang cái hộp chợ bán, chắc chắn sẽ đổi kha khá vật tư.
Tần Ny lên tiếng: “Sơ Sơ, .”
“Ai ?”
Tần Ny: “Là đám phụ nữ từng cướp nước của đó.”
Lúc Thẩm Tế Sơ mới để ý thấy, cửa kí túc xá nữ vây quanh một đám .
Đi đầu chính là mấy phụ nữ cùng chạy nạn từ trong làng .
Bọn họ đang chỉ trỏ về phía Thẩm Tế Sơ, nhưng thấy Thẩm Tế Sơ qua, bọn họ lập tức im bặt, đồng loạt dời mắt.
Thẩm Tế Sơ lười đôi co với họ, kéo Tần Ny về kí túc xá.
Về phòng, Tần Ny xổm bên giường, cẩn thận bôi thuốc lên vết bầm cho cô, lúc vén áo Thẩm Tế Sơ lên, cô chớp chớp mắt: “Sơ Sơ…”
“Hả? Cái gì?”
“Trên eo dấu tay, đỏ lắm.”
Thẩm Tế Sơ thở dài: “Còn tại tên dị năng cấp đặc biệt , như chó dại, thấy là cắn, phiền bôi thuốc giúp .”
Không cần cũng thể tưởng tượng tình trạng eo , lúc đó cô tên dị năng cấp đặc biệt bóp eo suýt chút nữa cắn đứt cổ, eo chắc chắn là dấu tay đỏ.
Tần Ny gật đầu: “Được.”
Cô nhẹ nhàng bôi thuốc cho Thẩm Tế Sơ xong, giúp cô mặc quần áo.
Thẩm Tế Sơ dậy thấy dái tai cô ửng đỏ, chút kỳ quái: “Cậu thế?”
Tần Ny mân mê ngón tay: “Ganh, ganh tị.”
“Ganh tị cái gì?”
Cô giơ ngón tay chỉ Thẩm Tế Sơ.
Thẩm Tế Sơ bật : “Ganh tị gì? còn ganh tị đấy, tuổi còn trẻ là sở hữu năng lực, còn thể đấu vài chiêu với Hạ Xuyên Dã, trong mạt thế lăn lộn thế nào cũng c.h.ế.t , nhiều ganh tị với năng lực của .”
Tần Ny cắn môi, cuối cùng đưa quyết định: “Vậy cho năng lực.”
“Ha ha ha…” Thẩm Tế Sơ xoa xoa mái tóc ngắn của cô : “Cậu thật đáng yêu.”
Dị năng mà thể cho khác thì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-phao-hoi-kieu-diem/chuong-17.html.]
thứ là bẩm sinh.
Mặt Tần Ny đỏ bừng, năng ấp úng: “, , … Sơ Sơ quá, da dẻ, mái tóc, vóc dáng cũng , thích.”
Thẩm Tế Sơ dáng vẻ lắp bắp của cô chọc : “Xinh thì tác dụng gì chứ, khuôn mặt của một khi phát hiện, sống mấy ngày , hơn nữa A Ny cũng xinh mà, thích tóc ngắn, còn đôi mắt của A Ny, màu xanh nhạt, như đá quý .”
Tần Ny khen đến mức vùi đầu trong chăn.
Thẩm Tế Sơ kéo cô , vén áo cô lên xác nhận vết thương do đánh với Hạ Xuyên Dã tối hôm đó lành hẳn mới yên tâm: “A Ny, năng lực của là gì ?”
Tần Ny: “Vẫn .”
“ cũng , chỉ thể dựa bản khám phá và thức tỉnh, cảm thấy mấy ngày nay gì khác lạ ?”
Tần Ny nghiêm túc suy nghĩ: “Có.”
“Là gì?”
Cô : “Răng ngứa quá, , gặm xương, gặm gỗ.”
Thẩm Tế Sơ búng trán cô : “Gà nướng và hai cái đùi gà vẫn ăn đủ ?”
Ai ngờ Tần Ny đỏ hoe mắt, từ trong túi quần áo rách nát lấy một thứ bọc kín bằng vải đưa cho cô.
Thẩm Tế Sơ mở vải .
Bên trong là nửa con gà nướng và một cái đùi gà.
Là Tần Ny đưa cho cô.
Ba ngày nay cô ăn gì cả.
Không hiểu sống mũi cô cay cay, cầm lấy chiếc đùi gà lạnh ngắt từ lâu cắn một miếng: “Ngon thật đấy.”
Thuốc Hạ Xuyên Dã đưa cho hiệu quả, chỉ một tiếng đồng hồ bôi thuốc, những vết đỏ tan hết, nhưng cơn đau trong xương vẫn còn đó.
Thẩm Tế Sơ nghỉ ngơi hai ngày, cơn đau nhức mới thuyên giảm.
Cô và Tần Ny vẫn ở bên nhà kính, hai cùng việc, thu hoạch.
Con thời mạt thế về cơ bản đều dựa thuốc dinh dưỡng và một loại thực phẩm do phòng thực nghiệm nghiên cứu phát triển, loại thực phẩm đó tổng hợp từ nhiều loại thuốc, ăn vị gì nhưng cũng giống như thuốc dinh dưỡng, thể giúp dị năng giả trụ vững trong một tuần.
Khoa học công nghệ phát triển đến một trình độ nhất định, những loại rau củ quả nguyên bản như rau xanh, củ cải, khoai tây… mà bình thường ăn trở nên hiếm, khiến nhiều thời mạt thế trồng trọt.
Thẩm Tế Sơ kỳ thực cũng là quá am hiểu, nhưng khi học đại học, ngày nào cô cũng giúp bố việc ruộng vườn, nên cũng ít nhiều về cách trồng các loại rau củ.
Trong quá trình trồng trọt cũng ngừng thử nghiệm và tiến bộ.
Không ngờ thời gian cô mày mò một mẹo, rau trồng tươi ngon to, ngọt lịm, ngoài phần nộp lên , rau còn mang chợ tranh mua hết trong vòng vài phút.
Sau khi rau củ quả do Thẩm Tế Sơ trồng nộp lên , cô òn nhận phần thưởng hậu hĩnh từ cấp , cô và Tần Ny mỗi năm mươi viên tinh hạch, còn thêm một phần thu hoạch dư , mang chợ đổi lấy vật tư, đổi năm thùng đồ hộp.
Thẩm Tế Sơ mở năm hộp đồ hộp cho Tần Ny ăn, cô vui mừng đến mức cứ lắc lư đầu ngây ngô.
Cho dù là thiên phú giả dị năng giả, thì đều ăn nhiều.
Mỗi cô ăn một hộp là no căng bụng, mà Tần Ny vẫn còn đang nhai ngấu nghiến.
Mỗi bữa Thẩm Tế Sơ đều cho Tần Ny ăn gấp năm bình thường, nhưng cô vẫn đủ no, cứ chằm chằm vỏ hộp đồ hộp trống rỗng nuốt nước miếng, nhưng đòi ăn thêm.
Trong thời mạt thế, bất cứ lúc nào cũng thể rơi cảnh ăn đủ no mặc đủ ấm, cho dù là ở Khu An Toàn cũng khả năng bữa nay còn bữa mai hết, nên việc tích trữ vật tư là vô cùng cần thiết.
Lúc đầu, cô chất hết vật tư xuống gầm giường, nhưng cảm thấy an , đó Tần Ny cách, lúc cô mới nhớ , thế giới mạt thế gian.
Không gian là mang theo bên , mà là khi kết nối với trí não, nó sẽ truyền gian độc lập của trí não.
Cô trí não, nhưng Tần Ny thì .