Nữ phụ pháo hôi chỉ muốn tiêu tiền
Chương 3
“Trọng điểm không phải chuyện này!!!” An Nhan vỗ trán, nhịn xuống xúc động, nhìn Thẩm Lâm một bộ dáng muốn so đo tới cùng, nghĩ nghĩ chắc hẳn hắn phải thiếu tiền lắm mới đi đến bước đường này. Vì thế dò hỏi: “Anh của tôi hứa hẹn cho anh chỗ tốt gì? Tiền bạc? Tài nguyên?”
Nghĩ tới việc nhà mình không hề thiếu chút tiền này, An Nhan buông lời hứa hẹn: “Anh yên tâm, dù chúng ta không có loại quan hệ kia, nếu anh thiếu tiền có thể nói với tôi. Có lẽ tôi cũng có thể giúp được anh.”
Thẩm Lâm nghe An Nhan nói như vậy, cẩn thận suy nghĩ một lát, bỗng nhiên khuôn mặt đẹp trai ấy nhăn tít lại, nhìn chằm chằm An Nhan, ấp úng nói: “Khi nào nghĩ ra sẽ nói cho cô.”
Nghĩ ra mới nói? Như vậy chẳng phải là thiếu tài nguyên hay sao? An Nhìn nhìn kỹ khuôn mặt đẹp như tạc tượng kia, tính cách hắn xem ra cũng tốt, việc xuất đạo chắc chắn không phải chuyện gì khó khăn.
“Cũng được. Vậy là chưa tìm được công ty thích hợp sao?” Nếu là nghệ sĩ tự do, An Nhan có thể đưa về công ty của mình để đào tạo. Dù sao công ty cô vừa mới thành lập,quả thực đang thiếu rất nhiều nghệ sĩ, đặc biệt là kiểu chất lượng tốt như Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm mơ hồ hạ tầm mắt, thật lâu sau mới lên tiếng: “Tạm thời vẫn chưa có.”
“Hay anh vào công ty của tôi?” Ánh mắt An Nhan lập tức sáng vụt lên, ra sức thuyết phục nghệ sĩ dưới trướng có bao nhiêu đãi ngộ cùng tài nguyên. Nhìn bộ dáng không khác gì tú bà đang lừa gạt các cô nương mới lớn.
Miệng khô lưỡi đắng mới uống vào một ngụm nước, sau đó nhìn chăm chú vào Thẩm Lâm, ánh mắt tha thiết hỏi: “Cho nên, anh cảm thấy như vậy được hay không?”
Thẩm Lâm nhìn An Nhan, sau đó buông ly nước trên tay xuống, nhỏ giọng đáp ứng. Hắn há miệng ngập ngừng định nói, nhưng nhất thời lại im lặng, quyết định bảo trì trầm mặc.
Thấy Thẩm Lâm dễ dàng đáp ứng, An Nhan vui mừng ra mặt, hận không thể từ trong túi móc ra hợp đồng. Vốn định gọi điện cho trợ lý Lý nhưng thấy đã muộn, như vậy có chút không tiện, đành từ bỏ ý định.
An Nhan khách sáo mà nói thêm mấy câu, tại một góc khuất, một người đàn ông trung niên, trên mắt là cặp kính đen che hết biểu biểu tình khuôn mặt, ông ta kỳ quái lẩm bẩm vài câu. Ông ta bước vào phòng, nhìn thấy chỉ còn lại một mình Thẩm Lâm đang ngồi trầm ngâm, liền vuốt chiếc trán bóng loáng của mình, ngạc nhiên dò hỏi: “Vừa rồi là tiểu thư nhà ai? Tôi chưa từng thấy qua? Hai người vừa nói chuyện gì?”
“Chút chuyện công việc mà thôi.” Thẩm Lâm lạnh nhạt trả lời, sau đó tại lúc Lưu Dương đang uống nước mà phun ra một câu: “Hợp đồng bao dưỡng.”
“Phốc, khụ khụ…” toàn bộ nước vừa uống vào đều bị Lưu Dương phun hết ra ngoài, vương vãi trên mặt đất. Rất may Thẩm Lâm không ngồi ở đối diện, bằng không nhất định sẽ bị phun hết lên mặt.
Dù không bị phun lên mặt, nhưng Thẩm Lâm vẫn là ghét bỏ mà ngồi cách xa một chút, hai hàng lông mày nhíu lại cũng sắp thành bánh quai chèo, nói: “Chú ý vệ sinh một chút.”
Biết Thẩm Lâm là người có thói quen sạch sẽ, Lưu Dương nhanh tay móc ra Khăn giấy, lau khô vệt nước không cẩn thận bị b.ắ.n lên mặt bàn, đột nhiên biến sắc khi nhìn thấy một vệt son môi dính lên miệng ly nước.
Tròng mắt hắn xoay chuyển mấy vòng, giọng điệu trêu chọc, nói: “Đây không phải ly của cậu sao? Thế nào lại dính son môi rồi? Tôi không biết cậu còn có loại đam mê này đấy?”
Nói xong Lưu Dương trưng ra khuôn mặt “tôi hiểu”. Thẩm Lâm không thèm quản bộ dạng đáng khinh của hắn, trong đầu suy nghĩ đến xuất thần.
Cái ly kia, xác thực là hắn đã dùng qua. Nhưng khi An Nhan cầm tới uống, hắn định lên tiếng nhắc nhở cô, nhưng vẫn là không kịp, cô đã uống dược vài ngụm rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn dùng chung ly với người khác, huống hồ đối phương cò là phụ nữ. Cảm giác cũng không hề chán ghét, mà còn có vài phần mới lạ.
Thời điểm An Nhan cằm ly nước ngửa đầu uống, Thẩm Lâm phát hiện thế nhưng cô lại thực xinh đẹp. Cần cổ trắng nõn, da thịt phấn nộn, theo tiết tấu nuốt từng ngụm nước nhỏ. Thẩm Lâm vô thức cảm thấy mình có chút khát.
Lén lút liếc nhìn Thẩm Lâm vài cái, Lưu Dương âm thầm lắc đầu. Tiểu tử này vừa nhìn liền biết, hẳn là đã rơi vào lưới tình mà không nhận ra. Nhưng vừa nãy dù đứng ở khoảng cách khá xa, chỉ cần liếc mắt nhìn, cũng dễ dàng nhận ra đó là một cô gái có vẻ ngoài xuất chúng, đôi chân dài thẳng tắp, tà váy được cắt xẻ tinh tế làm đôi chân tuyết trắng thoắt ẩn thoắt hiện, gợi cảm không nó nên lời.
Phát hiện chí sư mình nghĩ hơi xa, Lưu Dương đem suy nghĩ của mình kéo lại, nghiêng đầu cười nói: “Thật sự là hợp đồng bao dưỡng?”
“Là giả. Nhưng đáp ứng cô ấy ký hợp đồng vào công ty, sau đó xuất đạo.” Thẩm Lâm lười biếng dựa lưng vào ghế, đôi chân bắt chéo gác trên bàn, trong lời nó còn lộ ra một chút mong chờ.
“Cái gì? Cậu ký hợp đồng công ty cô ấy? Vậy tôi tính làm sao?” Lưu Dương kinh ngạc, gãi gãi đầu, khó hiểu hỏi: “Công ty cô ấy tên là gì? Giám đốc là ai? Mặc kệ cô ấy có thân phận gì, tuyệt đối không phải là đại nhân vật, nếu không tại sao tôi chưa từng thấy qua?”
“Cậu thật sự muốn từ bỏ giải trí Dương Quang? Từ bỏ vị trí giám đốc? Mà đi lựa chọn một cái công ty không danh không tiếng của cô ta? Cậu biết cô ta là ai sao?”