Nguy To, Anh Trai Tôi Xuyên Thành Nữ Chính Ngược Văn

Chương 14: Ta không phải cùng một giuộc với bọn họ

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Lễ vượt nóc băng tường một mạch, chạy một quãng xa, nghĩ thầm hẳn là cắt đuôi mấy tên quan binh tuần đêm !

Kết quả đầu , liền thấy vài vẫn đang đuổi sát phía , dáng vẻ giống quan binh tuần tra, nhưng thủ bọn họ tuyệt đối còn lợi hại hơn nhiều!

Vãi thật! Lục Lễ chẳng kịp nghĩ nhiều, vội tăng tốc bỏ chạy!

Phía hô lên:

“Đứng ! Nếu đừng trách chúng khách khí!”

Ngươi bảo chắc? Ngươi là ai chứ!

Lục Lễ chẳng hề để ý lời cảnh cáo, hình linh hoạt, giẫm lên mái ngói phố Trường An, chạy như bay một mạch ngừng!

Tình huống thế , đương nhiên dám về Định Viễn hầu phủ, chỉ còn cách chạy về hướng ngoài thành.

Cứ thế chạy mãi đến chân tường thành, phía còn đường!

Những đuổi theo liền tản ba hướng, vây chặt !

Một vẻ là thống lĩnh, thở hổn hển quát:

“Tiểu tử, chạy ! Có bản lĩnh thì chạy tiếp xem nào!”

Lục Lễ lạnh giọng :

“Chạy thì thôi, ngược xem các ngươi thể đuổi đến khi nào!”

Dứt lời,  xoay bám lên tường thành, mượn chỗ lồi lõm của gạch, ba bước leo lên!

Những đều sững sờ, thầm nghĩ tên  giống như con khỉ , quá linh hoạt!

Thống lĩnh phất tay lệnh:

“Điện hạ lệnh, bắt sống , tiếp tục đuổi!”

Lục Lễ vốn tưởng chỉ cần khỏi thành, bọn họ sẽ đuổi nữa, ai ngờ đầu , thấy những đó vẫn đang theo sát phía !

Trời ơi! Những truy đuổi còn gấp gáp chứ!

Lục Lễ chạy tới bờ sông; mặt sông rộng mênh mông, nước chảy xiết, phía lối,  cũng hết sức !

Trốn , chạy thoát càng ! Anh đành bất đắc dĩ , thở hổn hển hỏi đám truy đuổi: “Vì mấy đồng bổng lộc quan phủ mà liều mạng như ? Nói xem các ngươi rốt cuộc là quan sai bắt đạo tặc, là đến tìm trả thù?”

“Đừng láo, ngươi nhất nên đầu hàng chịu trói, nếu đừng trách chúng khách khí!” Người nọ vẫn dùng giọng điệu cũ để khuyên răn.

“Không khách khí với ?” Lục Lễ nhạo, : “Các ngươi phận gì ? Dám bất kính với , coi chừng đầu các ngươi!” Anh chuẩn lôi phận Thái tử phi thị uy để áp chế bọn họ.

Những hiển nhiên coi lời Lục Lễ  gì, khinh bỉ : “Cái gì? Ngươi cũng phận?”

“Hừ! Nói tên họ, chỉ sợ dọa các ngươi!” Lục Lễ bày bộ mặt oai phong tựa thiên hoàng lão tử, : “Các ngươi mở tai cho rõ, chính là……”

Lời còn kịp thốt , từ phía đám vang lên một giọng quen thuộc: “Bổn vương cũng tò mò, ngươi rốt cuộc là phương nào!”

Chỉ thấy bọn họ đồng loạt né một , Thẩm Dục lạnh mặt bước tới , ánh trăng lạnh lùng soi sáng, trông như một vị quan tòa phán xét đột nhiên xuất hiện. Mắt phượng híp, khóe mắt ánh lên quầng sáng sắc bén, khiến lời Lục Lễ sắp sửa tuôn vội nuốt trong cổ họng!

Nguy hiểm thật, suýt nữa là lỡ miệng !

“Ngươi , bổn vương một chút ngươi lai lịch gì!” Giọng uy nghiêm, kèm theo vài phần khinh thường.

Lục Lễ mím môi chế giễu, bật ha hả: “Đừng…Biệt lai vô dạng! Giờ gần nửa đêm, ngài ngủ cùng đám dạo phố, thú vị thật đấy!”

Thẩm Dục phát một tiếng hừ lạnh từ trong mũi: “Không thú vui, chủ yếu là để bắt ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguy-to-anh-trai-toi-xuyen-thanh-nu-chinh-nguoc-van/chuong-14-ta-khong-phai-cung-mot-giuoc-voi-bon-ho.html.]

“Ha ha…” Lục Lễ , trong lòng lo lắng: “Ta tài đức gì chứ? Sao khiến Thái tử đêm ngủ, tự truy tìm? Hẳn tổ tiên nhà chúng cũng mạo khói nhẹ mới gặp sự may mắn thế !”

Nghe , Thẩm Dục nhíu mày: “Xem ngươi nhận bổn vương .”

“Nhận ? Ta thể ngài chứ!” Lục Lễ đáp.

“Đã nhận thế thì . Ngươi rốt cuộc là phương nào? Tiếp cận bổn vương, bắt cóc Tầm Tả là mục đích gì?”

Lục Lễ gào to kêu oan:

“Sao thể chứ? Ta trốn ngài còn kịp, nào dám gần! Cũng chẳng mục đích gì hết! Còn cái gì mà chim nhỏ phi phi, chẳng hiểu ngài gì cả! Lần ở thanh lâu chỉ là hiểu lầm thôi, xin Thái tử đại nhân rộng lượng, tha cho tiểu nhân !”

“Hiểu lầm?” Thẩm Dục rõ ràng tin, “Cái ‘hiểu lầm’ chẳng quá trùng hợp ?”

“Thật sự là hiểu lầm! Ta xin ngài ?” Lục Lễ cuống quýt giải thích, “Lúc còn ngài là Thái tử! Nếu , nào dám tranh nữ nhân với ngài! Hơn nữa trong hoàng cung nhiều như thế, ai mà ngờ Thái tử điện hạ hạ cố tới thanh lâu tìm thú vui chứ?”

“Câm miệng!” Mặt mày Thẩm Dục sa sầm, sắc mặt xanh mét,  đối phương  cứ như chính là kẻ phóng đãng vô đạo !

“Xin ! Ta sai !” Lục Lễ vội vàng nịnh nọt, “Nam nhân với , hiểu cho chút ! Ta ngài chẳng qua là nhất thời hiếu kỳ thôi, cũng hạng quân tử gì. Hai tám lạng nửa cân, ai ai chứ! Hôm nay ngài thả , chuyện tuyệt đối nửa lời ngoài!”

Sắc mặt Thẩm Dục càng lúc càng đen, gân xanh trán giật liên hồi, nghiến răng lệnh:

“Bắt lấy !”

Lời dứt, đám thị vệ liền xông tới vây lấy Lục Lễ!

Lục Lễ hoảng hốt kêu lên: “Đừng nha! Đại ca đừng trở mặt chứ!”

Thị vệ còn kịp áp sát thì phía đột nhiên vang lên mấy tiếng “vèo vèo”, ngay đó là một trận mưa tên dày đặc xé gió lao tới!

“Không ! Điện hạ, mai phục!”

Đám thị vệ vội chắn Thẩm Dục, liều mạng chống đỡ!

hét lên: “Sao bày mai phục ở đây ?”

Ngay đó, bọn họ liền sang Lục Lễ, “Hay là tiểu tử  cố ý dẫn chúng tới chỗ !”

“Ấy, linh tinh, đừng vu oan cho ! Rõ ràng là các đuổi tới đây mà!” Lục Lễ tránh tên giải thích.

lời giải thích của   vẻ đáng tin, vì những mũi tên b.ắ.n tới đều tập trung dày phía Thẩm Dục và những xung quanh , còn quanh chỗ Lục Lễ thì thưa thớt, rõ ràng những xạ thủ nhắm  Thẩm Dục chứ

Chẳng mấy chốc, mấy thị vệ thương nặng.

Thẩm Dục bất ngờ từ trong vòng phòng vệ xông thẳng tới, đặt chủy thủ lên cổ Lục Lễ, dùng lá chắn thịt, giấu phía hét lớn với đám sát thủ trong bóng đêm: “Đứng , nếu g.i.ế.c !”

Lục Lễ khẽ rùng , “Mẹ kiếp! Huynh , ngài , liên quan gì tới bọn họ, đừng uy h.i.ế.p bằng cách !”

Trong mắt Thẩm Dục lóe một tia sáng lạnh, lưỡi chủy thủ áp sát yết hầu Lục Lễ;  cảm nhận độ lạnh của lưỡi dao, mồ hôi lạnh vã , sợ Thẩm Dục tay run thì mạng sẽ rơi theo! Còn sợ mũi tên bay trúng, khiến và tên cùng trúng tên như hồ lô! hết, sợ là sẽ c.h.ế.t, thể trở về thế giới thực!

“Điện hạ, thật sự đồng bọn của bọn họ, xin ngài buông , để tới bảo hộ ngài còn chứ?” Lục Lễ vội van nài.

“Im miệng!” Lưỡi d.a.o của Thẩm Dục cắt qua da cổ Lục Lễ, những giọt m.á.u đỏ theo lưỡi d.a.o nhỏ giọt xuống.

“Ngài sẽ thật sự g.i.ế.c !” Lục Lễ chửi thầm trong lòng, xé xác mấy tên  thịt, nhưng giờ phút dám hành động hồ đồ, chỉ cố gắng khuyên nhủ: “Điện hạ, ngài bỏ dao , việc thật sự liên quan tới , g.i.ế.c cũng vô ích mà…”

Tuy nhiên điều khiến ngờ là lời uy h.i.ế.p của Thẩm Dục thật sự tác dụng, phía đối phương thật sự dừng b.ắ.n tên !

“Còn thanh minh vô tội nữa ?” Thẩm Dục lạnh lùng ngay bên tai.

“Ặc……” Lục Lễ cảm cho dù bản mười cái miệng cũng đủ để giải thích “Chỉ là trùng hợp, nhất định là trùng hợp, thề với mấy tên sát thủ đó hề chút quan hệ nào!”

Đột nhiên một mũi tên xé gió bay tới, trúng ngay cánh tay đang giữ Lục Lễ của Thẩm Dục.

Bạn cần đăng nhập để bình luận