Người Yêu Qua Mạng Của Tôi Lại Là Anh Trai Kế

Chương 7

Chú Triệu có thể là một người bố tạm được, nhưng chắc chắn không phải một người chồng tốt.

 

Ngoại tình quanh năm, bạo hành lạnh, hở ra là đánh bác gái.

 

Thậm chí còn để mặc cho người đàn bà bên ngoài vênh váo trước mặt bà ấy.

 

Có thể nói, bà ấy bị ông ấy làm cho tức chết.

 

Quan hệ bố con nhà họ Triệu cũng xuống đến mức đóng băng từ lúc đó, dù chú Triệu có nói lời ngon ngọt thế nào, Triệu Dục cũng lạnh lùng.

 

Tốt nghiệp cũng không về công ty nhà họ Triệu làm, mà đến công ty khởi nghiệp cùng đàn anh hồi đại học.

 

Còn về bố mẹ tôi, một người thì gia trưởng đến cực đoan, người kia thì ích kỷ đến tột độ.

 

Cuộc hôn nhân của họ còn chẳng ra gì, chẳng khác nào trò trẻ con.

 

Vậy mà chính những người như thế lại đi chỉ trỏ vào chuyện tình cảm của chúng tôi.

 

Thật nực cười.

 

Tôi ngồi ở cửa tầng hầm, nghe Triệu Dục hết lời phản bác bọn họ, hốc mắt cay cay.

 

Anh ta luôn là như vậy.

 

Dù có chuyện gì xảy ra, anh ta cũng sẽ chủ động đứng ra che chắn cho tôi.

 

Tôi bị đánh cũng thế.

 

Tôi bị lừa cũng vậy.

 

Ngay cả khi tôi công khai giới tính, bị bố mẹ lạnh nhạt, anh ta cũng vẫn như vậy.

 

Một người như Triệu Dục, sao có thể không ai thích cho được…

 

15

 

Nghĩ đến đây, tôi siết chặt ga giường quấn quanh eo, mở cửa kéo nhẹ vạt áo Triệu Dục, khẽ nói: "Anh, đừng giận bọn họ."

 

"Bọn họ không đáng."

 

Dừng một chút, tôi lại tiếp tục nói.

 

Nhưng lần này là nói với mẹ tôi.

 

"Mẹ, mẹ mắng con như vậy, ghét bỏ con, chẳng qua là vì mẹ cảm thấy con phá hỏng cuộc sống làm phu nhân hào môn của mẹ thôi."

 

"Thật ra, con thích ai, không thích ai, mẹ chưa từng để ý."

 

"Bây giờ đã như vậy rồi, mẹ cũng không cần phải giả tạo nữa, nói những lời đạo lý suông sáo, mẹ không thấy mệt sao?"

 

Đúng vậy.

 

Mẹ tôi vốn dĩ không quan tâm tôi có phải là người đồng tính hay không, bà chỉ quan tâm đến bản thân mình.

 

Lần này bà phát điên, chẳng qua là vì tôi ảnh hưởng đến lợi ích của bà, khiến bà lại phải đi tìm một người chồng giàu có mới.

 

Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc.

 

Chú Triệu ly hôn với mẹ tôi.

 

Như để trả thù hai chúng tôi, thể hiện uy quyền của bậc trưởng bối, chú Triệu nói muốn đoạn tuyệt quan hệ bố con với Triệu Dục, nói không có đứa con trai nào mất mặt như vậy.

 

Mẹ tôi thì trừng mắt nhìn tôi đầy ghê tởm, nói đáng lẽ nên vứt bỏ tôi từ lâu rồi, bảo tôi sau này đừng liên lạc với bà nữa.

 

Mặc dù vậy, ngày rời khỏi nhà họ Triệu, tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có.

 

Cuối cùng tôi vẫn bị bỏ rơi.

 

Mẹ tôi từ năm tôi tám tuổi đã muốn vứt bỏ tôi, bây giờ tôi mười tám tuổi, cuối cùng bà cũng đã vứt bỏ tôi.

 

Nghĩ vậy, tôi nhìn Triệu Dục bên cạnh, không nhịn được ngẩng đầu hôn lên, cố ý trêu chọc anh ta.

 

"Anh à, bây giờ em chỉ có một mình thôi."

 

"Anh còn cần em không?"

 

Nghe vậy, Triệu Dục khẽ cười.

 

Trong ánh mắt là sự kiên định chưa từng có.

 

"Cần."

 

"Cần kiểu chung một sổ hộ khẩu ấy."

 

Tôi: ???

 

Chưa kịp phản ứng, Triệu Dục đã lấy giấy tờ của cả hai từ trong túi ra, huơ huơ trước mặt tôi như khoe khoang, rồi kéo tôi đi.

 

Đến khi ra khỏi đồn công an, tôi nhìn cuốn sổ hộ khẩu trên tay, vẫn còn chút không tin nổi.

 

Trong cuốn sổ này chỉ có hai người chúng tôi.

 

Tôi ngẩng lên nhìn Triệu Dục, thấy anh ta đang cười tủm tỉm nhìn mình.

 

Thấy tôi nhìn sang, anh ta đưa tay xoa đầu tôi.

 

"Bây giờ em là người của anh rồi, hết đường chạy."

 

"Trong nước không kết hôn được, thì mình chung sổ hộ khẩu, mối quan hệ này chẳng phải còn bền chặt hơn cả hôn nhân sao?"

 

Tôi ngẩn người, mới hiểu ý anh ta.

 

Gia đình của cả hai chúng tôi đều không hạnh phúc, cuộc hôn nhân của bố mẹ khiến chúng tôi từ tận đáy lòng đã hoài nghi về tình yêu.

 

Nhưng người thân thì khác.

 

Nó có nghĩa là chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau.

 

Với chúng tôi, sổ hộ khẩu có lẽ còn lãng mạn hơn cả giấy đăng ký kết hôn.

 

"Anh à, em thích anh."

 

"Rất thích, rất rất thích."

 

Cằm tôi bị nhẹ nhàng nâng lên, đôi môi ấm áp khẽ chạm vào môi tôi.

 

Lúc ấy, cảnh xuân tươi đẹp.

 

Tôi nghe Triệu Dục nói: "Ừ."

 

"Anh cũng rất thích em."

 

16

 

Sau khi hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của gia đình, Triệu Dục càng trở nên táo bạo hơn.

 

Anh ta thuê một căn nhà gần trường đại học của chúng tôi, ban ngày anh ta đi làm, tôi đi học, buổi tối thì bày đủ trò bắt nạt tôi.

 

Cứ như thể muốn bù lại hết những thời gian đã lãng phí trước đây vậy.

 

Nào là "cửa sổ play", "dâu tây play", "gương play", anh ta đều thử qua hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận