“Lục Sanh, đừng loạn nữa.”
Tô Tử Thành mặt lộ chút thiếu kiên nhẫn, nhưng giọng điệu vẫn là dụ dỗ.
“51 vạn.” Lục Sanh còn kiên nhẫn nhảm với nữa, “Anh càng lề mề thêm một câu, sẽ cộng thêm một vạn.”
“Lục Sanh! Em còn lời…” Tô Tử Thành sắc mặt trầm xuống.
“52 vạn.”
Trong lúc Lục Sanh , cô nhanh nhẹn thu dọn máy tính và thiết ngoại vi của Tô Tử Thành, xách theo.
Tất cả những thứ đều là cô tiết kiệm từng đồng từng cắc mua, bán chợ đồ cũ cũng thể thu hồi vốn.
Nhận thấy Lục Sanh là , Tô Tử Thành rõ ràng luống cuống, “Anh lấy nhiều tiền như ! Em điên !”
“Tiền thưởng quán quân 30 vạn.” Lục Sanh liếc Tô Tử Thành, thu luôn cả tấm lót chuột gần như mới, “Mỗi con chim sẻ dù nhỏ cũng là thịt.”
Tô Tử Thành tức giận đến đỏ cả mắt, túm lấy cổ áo Lục Sanh, “Vậy còn hơn 20 vạn thì ? Anh ăn trộm? Đi cướp?”
Tuyền Lê
Lục Sanh lạnh lùng liếc , ngoặc tay nắm lấy cổ tay Tô Tử Thành, giơ chân đá mạnh hạ bộ của Tô Tử Thành.
Tô Tử Thành đau đến mức ngũ quan vặn vẹo, ôm lấy hạ bộ, mồ hôi nhễ nhại cuộn tròn ghế, “Lục Sanh, cô đồ tiện nhân!”
Bốp!
Lục Sanh giáng một cái tát vang dội lên mặt Tô Tử Thành, chiếc bốt mũi nhọn thanh tú của cô đặt lên đầu gối Tô Tử Thành, cúi xuống lạnh lùng.
“ quan tâm vay nợ lãi cao trai bao bán mông, nếu sáng mai thấy tiền, thể bất cứ chuyện gì.”
Nói xong, Lục Sanh lột Tô Tử Thành chỉ còn cái áo lót và quần đùi, rời một cách dứt khoát.
Những bộ quần áo đều là cô mua, một cái cũng để cho cái đồ ch.ó c.h.ế.t .
Lục Sanh lo lắng cho Tô Tử Thành,cô quá hiểu gã tra nam .
Ước mơ lớn nhất của Tô Tử Thành là trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp kiếm mức lương hàng triệu tệ mỗi năm. Hắn tự tin bản , tin chắc rằng chỉ cần thi đấu chuyên nghiệp, sẽ sớm trở thành ngôi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ta-sinh-ton-vat-vatoi-mo-hack-gap-dau-quet-do/chuong-3.html.]
Sau khi giành chức vô địch, vài đội sẽ đưa lời mời hợp tác với , Tô Tử Thành chỉ còn cách giấc mơ của một bước.
Dùng 52 vạn để đảm bảo sự nghiệp chuyên nghiệp của , Tô Tử Thành nhất định dù đau lòng cũng sẽ nhịn đau cắt thịt.
Sau khi rời khỏi khán phòng, Lục Sanh lập tức bắt taxi về nhà.
Bố Lục Sanh qua đời trong một vụ t.a.i n.ạ.n xe 4 năm , thứ duy nhất họ để là căn nhà 3 phòng cũ kỹ .
Bước lên những bậc thang cũ kỹ quen thuộc lên tầng 7, Lục Sanh cắm chìa khóa , trong đầu bỗng lóe lên một giọng lạnh lùng.
【Hệ thống Công viên Tận thế kích hoạt thành công.】
【Phát hiện một căn nhà cũ, kích hoạt mô-đun gian hệ thống.】
Lục Sanh ngừng thở, mắt mơ hồ hiện lên một viện nhà nông độc lập.
Viện nhà bao quanh bởi bức tường gạch cũ kỹ, hai bên sân quy hoạch thành hai mảnh đất chỉnh tề, một ngôi nhà gạch màu đỏ quả táo ở giữa sân.
Giống như đang chơi game góc thứ nhất, Lục Sanh chỉ cần điều khiển ý niệm là thể tiến và chuyển đổi góc .
Tiêu chuẩn của tiểu thuyết tận thế cuối cùng cũng đến !
Để xác minh chức năng của gian, Lục Sanh nhanh chóng chạy nhà, lấy một cây kem và thử nghiệm trong gian.
Sau khi thử nghiệm, Lục Sanh xác định thể dùng ý niệm để lưu trữ và lấy đồ vật trong gian, thời gian trong nhà gạch là tĩnh, chức năng bảo quản.
Còn các chức năng khác, Lục Sanh còn kịp nghiên cứu thì một tiếng mèo kêu gián đoạn.
“Meo meo meo.”
“Con đàn bà còn về, bỏ đói lão tử hả.”
“Meo meo meo.”
Trong tiếng kêu meo meo non nớt, còn xen lẫn một giọng nam trẻ tuổi mơ hồ.
Lục Sanh sững sờ, đó trong mắt cô ánh lên một tia ấm áp. Sao cô suýt nữa quên mất, bây giờ là 10 ngày tận thế, Tráng Tráng vẫn còn sống!