Chương 2:
Bạn cũng lộ vẻ ngượng ngập, vội hòa giải:
“Ôi dào, chơi thôi. A Diễn thích thật mà, bọn đều cả.”
Hừ.
Cái mà cũng gọi là thích ư?
lưng bỏ .
Sau lưng vẫn truyền đến giọng đầy khó chịu của :
“Tch, mỗi trò đùa mà cũng chịu nổi. Mày giải thích với cô gì, lát nữa kiểu gì cô cũng tự xin tao.”
Sống mũi cay cay.
Thì , crush nửa năm trời… là như .
Đang ngẩn , giọng Mộ Bạch kéo trở thực tại:
“Người ngoài là ai thế? Có đang phiền chị ?”
Đôi mắt xanh trong veo của ươn ướt, lộ rõ vẻ bất an và tủi .
Trái tim mềm nhũn.
Cứu mạng…
Sao con cá nũng đến chứ.
“Tất nhiên là , đừng để ý …”
còn hết, trong phòng bỗng vang lên tiếng quẹt thẻ mở cửa.
Chết tiệt, quên khóa trái.
Mà Lục Diễn lấy thẻ phòng của thế?
Trong còn một con cá to đùng đây!
Nếu mà phát hiện, chẳng Mộ Bạch sẽ lôi viện nghiên cứu ?
còn hốt đủ ngọc trai mà!
…
lập tức nghiến răng, quyết định trong chớp mắt, trực tiếp nhét Mộ Bạch trong chăn:
“Trốn kỹ , đừng cử động.”
Rồi chính cũng chui , kéo chăn lên tận cằm.
Vừa xong thấy hối hận.
Nếu thời gian, đáng lẽ để chui tủ quần áo mới hợp lý chứ.
Dưới chăn, Mộ Bạch cơ bụng rắn chắc của dán sát .
Anh quá to, khiến cái chăn phồng lên rõ rệt.
Lục Diễn bước , thấy , giọng phần cứng nhắc:
“Niệm Niệm, hôm nay uống chút rượu, những lời đó em đừng để bụng. Nếu em thật sự tỏ tình với , còn mừng kịp…”
Anh vẫn còn đang sức giải thích.
chẳng lọt chữ nào.
Dưới chăn, thở nóng hổi của Mộ Bạch phả lên xương quai xanh .
Ẩm ướt, ngưa ngứa.
khẽ động đậy, kết quả càng ngứa hơn.
Lục Diễn cau mày :
“Niệm Niệm, mặt em đỏ thế?”
nghiêm giọng:
“Chuyện đó liên quan đến . Lục Diễn, đây là phòng của , thấy . Mời ngoài.”
Nghe , Mộ Bạch ở chăn dường như phấn khích.
Hơi thở càng nóng rực.
Cái đuôi cá nhẹ nhàng cọ lên chân .
Chết mất thôi.
nắm chặt ga giường.
Lục Diễn nghi ngờ, ánh mắt găm chặt chiếc chăn đang phồng:
“Sao chăn em căng thế ?”
Tim thót , cứng giọng uy hiếp:
“Nếu dám bước thêm bước nào, sẽ gọi lễ tân lên đuổi ngoài!”
Lục Diễn vẫn chăm chăm cái chăn, bước gần:
“Lâm Niệm, chẳng lẽ em giấu đàn ông khác ở trong đó?”
Giây tiếp theo, mặc kệ ngăn cản, đưa tay thẳng về phía chăn.
Ngay giây chạm .
hét lên:
“ mặc quần áo, cút ngoài cho !”
Lục Diễn như điện giật, lập tức rụt tay , mặt đỏ bừng:
“Sao em sớm? Đừng đổ thừa là cố tình chiếm tiện nghi em nhé. Tóm , chuyện em hắt nước lên tối nay coi như bỏ qua. Anh cho em bậc thang , em điều thì xuống , thì đừng hối hận.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nguoi-ca-tra-xanh-lai-khoc-roi/chuong-2.html.]
Bậc thang?
mà cần ban cho ?
Rõ ràng chính mới là lưng .
qua loa gật đầu.
Lục Diễn lộ vẻ hài lòng, khi còn để câu:
“Niệm Niệm, ngủ ngon, đừng nghĩ nhiều nữa. Thật thích tính cách của em đấy. Dù giỏi chuyện, nhưng ngoan.”
Hừ.
Ngoan cái gì chứ.
Hôm nay tận tai cuộc trò chuyện của với bạn bè, tỉnh táo .
Anh chẳng qua là thấy dễ bắt nạt nên xem thường thôi.
Trước đây, cho dù thích các hoạt động câu lạc bộ, vẫn cố gắng tham gia.
Chỉ để thêm chút thời gian ở cạnh .
bây giờ, Lục Diễn , thấy nhẹ nhõm.
khóa trái cửa phòng.
Còn nhấn mạnh với lễ tân: tuyệt đối đừng đưa thẻ phòng của khách cho ngoài.
Sau lưng , giọng Mộ Bạch vang lên đầy lo lắng:
“Chị, chị vui ?”
Anh nắm cổ tay , đặt lên cơ bụng tám múi của , đôi mắt trong veo:
“Em thấy mạng các chị gái , chỉ cần chạm cơ bụng tám múi thì sẽ lập tức vui vẻ. Chị, của em cho chị sờ, chị đừng buồn nữa.”
cảm nhận rõ sự rắn chắc tay.
Ừm… thật cũng còn thấy buồn mấy.
Mà cũng …
Đây là cơ bụng tám múi đó nha!
cố kìm nén khóe môi đang cong lên:
“ là vui, để sờ thêm chút nữa .”
Mộ Bạch sờ đến mức vành tai đỏ bừng.
Trước khi ngủ.
Mộ Bạch cúi thấp đầu, mấy ngón tay dài nắm lấy vạt áo :
“Chị, phòng tắm tối quá… em thể ngủ giường ?”
Nghĩ tới điều gì đó, lắc đầu:
“Anh sẽ ướt ga giường mất.”
Anh chằm chằm, ánh mắt ướt át:
“Em thể lau khô đuôi cá mà.”
Bị ánh mắt ướt sũng đó chằm chằm, suýt nữa mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm giọng:
“Không .”
Anh chỉ đành chầm chậm lết bồn tắm.
Đi mấy bước đầu .
Nửa đêm, mép giường bỗng lõm xuống.
Giọng Mộ Bạch vang lên đầy đáng thương:
“Chị ơi, em lau khô đuôi .”
Trong bóng tối, đáp.
Giọng khẽ vang, như nũng:
“Đuôi em lạnh lắm… thể dán chị để sưởi ấm ?”
Giọng non nớt mềm mại kéo dài.
kéo đến mức tràn cả cảm giác thương hại.
Mộ Bạch chỉ là một con cá bơi.
Anh còn thể tâm tư gì chứ?
“Được .”
Vừa cho phép, chăn lập tức truyền đến xúc cảm lạnh lạnh.
Chiếc đuôi cá áp sát .
“Chị thật .”
Đuôi cá mát mẻ, nhưng khô ráo và mềm mại.
dần dần chìm giấc ngủ.
Chỉ là lúc nửa đêm, luôn cảm giác thứ gì đó nóng hổi… áp sát chân .
Sáng sớm tỉnh dậy, đập mắt là bờ n.g.ự.c rắn chắc trắng nõn.
Trên đó còn vài dấu… như thể ai cắn.
hoảng hốt bật lùi .
Ngẩng đầu lên, liền thấy gương mặt đỏ ửng của Mộ Bạch.
“Chị… chị tối qua ngủ , cứ ôm em cắn. Còn mơ…”