Ngày xuân đến muộn

Chương 19: Ám Muội

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Đường Kỳ báo cáo tình hình với Ứng Chí, anh ta đang cúi đầu ký hợp đồng.

“Cô Ôn cảm xúc rất ổn định, cũng không tỏ ra quá đau khổ.”

Ứng Chí dừng bút hơi lâu, mực thấm ra giấy thành một vệt mờ, anh thuận tay vẽ một đường rồi ký xong.

“Tra ra ai bỏ thuốc chưa?”

Đường Kỳ ngẩn ra một lúc mới kịp phản ứng, trả lời: “Tra được rồi, là Giang gia.”

Ứng Chí khẽ nhíu mày, hầu như không thể nhận ra. Anh đặt bút xuống, ngón tay vô thức gõ mặt bàn từng nhịp nặng nề.

“Là Giang Tứ Hoài hay ai khác?”

“Là cha của Giang Tứ Hoài, Giang Minh.”

Ứng Chí bật cười lạnh, môi mím lại, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lẽo thoáng lộ ra một tia tàn nhẫn.

“Gần đây Giang gia có động tĩnh gì không?”

“Nghe nói đang hợp tác với Từ gia.”

Ứng Chí cũng từng nghe nói ngành bất động sản gần đây trở thành lĩnh vực đầu tư hàng đầu, đặc biệt là Từ gia vừa nổi lên gần đây, cũng nhờ đó mà chen chân vào giới thượng lưu.

Một lúc sau, anh nói: “Cứ để mặc họ.”

Đường Kỳ hiểu, đây là cách nói Ứng Chí muốn quan sát động thái trước.

“Mấy giờ bay sang Anh?”

Đường Kỳ kiểm tra lịch trình: “Tối nay có hội nghị đầu tư, khoảng đến rạng sáng là xong, sau đó có thể bay.”

“Dời hội nghị đi.” Anh dứt khoát ra lệnh. Đường Kỳ hơi bất ngờ, chẳng lẽ tối nay sếp có chuyện quan trọng hơn sao?

Nhưng anh chỉ là nhân viên, chỉ có thể đáp: “Vâng.”

Ứng Chí gật đầu, liếc nhìn anh: “Đi chuẩn bị đi.”

“Vâng ạ.”

Tại nhà họ Giang, phu nhân Giang và Tô Dao Duệ đang trò chuyện vui vẻ bên tách trà.

“Dao Duệ à, vẫn là con khiến cô hài lòng nhất trong số các cô gái.”

Phu nhân Giang mặc sườn xám họa tiết mẫu đơn, tóc búi gọn gàng, toát lên khí chất quý phái của nữ chủ nhân.

Tô Dao Duệ mày ngài mắt ngọc, cười dịu dàng, thân thiết kéo tay phu nhân Giang.

“Con luôn mong được gọi cô là mẹ.”

“Con bé này lanh lợi thật.” Phu nhân Giang mỉm cười, ánh mắt nghiêm nghị cũng dịu lại vài phần.

“Ba mẹ con khi nào về nước tham dự lễ đính hôn?”

Tô Dao Duệ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trước lễ đính hôn một ngày là có thể về rồi ạ, vì ba con còn vướng chút việc ở nước ngoài.”

“Vậy thì may quá, bạn bè lâu năm còn có cơ hội gặp lại.”

Xa xa có bóng người thoáng qua, phu nhân Giang tinh mắt nhìn thấy Giang Tứ Hoài ở chỗ cầu thang.

“Tứ Hoài, Dao Duệ đang ở đây, sao con không lại đây?”

Giang Tứ Hoài liếc nhìn Tô Dao Duệ, gương mặt bình thản tiến lại gần.

“Con về lấy tài liệu, không muốn làm phiền hai người.”

Phu nhân Giang nhíu mày: “Dạo này con bận quá rồi. Sau lễ đính hôn là cưới luôn, rảnh thì đưa Dao Duệ đi xem váy cưới đi, chẳng phải còn có ba con lo công ty rồi sao?”

Anh rũ mắt uống trà, ánh mắt mơ hồ, khó đoán được tâm trạng.

Một lúc sau, anh đáp: “Vâng.”

Tô Dao Duệ nghe câu trả lời của anh, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khiêm nhường.

“Cô đừng làm khó Tứ Hoài, có người bầu bạn với con là con vui rồi.”

Phu nhân Giang liếc con trai một cái. Gần đây anh ít nói, bà đều nhìn ra được.

Nói cho cùng, vẫn là chưa quên được Ôn Yểu.

“Dao Duệ, đàn ông làm chuyện gì cũng phải tự mình làm, như vậy mới biết cưới được con không dễ đâu.”

Tô Dao Duệ ngượng ngùng cúi đầu, gật nhẹ.

Nghe mẹ nói vậy, ánh mắt Giang Tứ Hoài khẽ d.a.o động, khóe môi khẽ động, cuối cùng vẫn rơi vào trầm lặng.

Sau khi chia tay với Lộ Gia, Ôn Yểu tiếp tục trở lại lớp.

Tan làm, cô ra đứng trước cổng trường. Trời đã tối, gió đêm lạnh lẽo, cô khẽ siết chặt khăn quàng cổ.

“Ôn Yểu.”

Một giọng nam do dự vang lên phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-xuan-den-muon/chuong-19-am-muoi.html.]

Cô quay lại, thấy một người đàn ông mặc áo phao đen đang đi tới, từng bước đều toát lên vẻ nhã nhặn.

“Còn nhớ tôi không?” Anh ta mỉm cười lễ phép.

Ôn Yểu hơi mù mặt, người chỉ gặp một lần thường không nhớ được.

Anh ta nhìn ra sự bối rối trong mắt cô, vội nói: “Tôi là Trần Di, lần trước gặp ở hội báo cáo.”

Cô vẫn không nhớ ra, chỉ mỉm cười nhẹ: “Tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Tháng sau có buổi tọa đàm ở Nam Thành đúng không? Tôi rất muốn nghe, có thể đi cùng cô được không?”

Ôn Yểu hơi khựng lại: “Anh…”

Thấy sắc mặt cô không ổn, Trần Di vội giải thích: “Tôi là người mới, nghe nói cô rất giỏi môn Lịch sử, nên muốn nhân cơ hội học hỏi.”

Cô nghĩ một lúc, thấy không có gì bất thường.

“Được.”

Nhưng ngay giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc vang lên làm toàn thân cô cứng đờ.

“Ôn Yểu.”

Cô sững người, tim loạn nhịp trong chớp mắt.

Ứng Chí bước tới từ phía sau. Vì vừa tan sở, anh chỉ khoác thêm chiếc áo măng tô xám ngoài bộ vest.

Khi anh đứng gần, cô cảm thấy một luồng hơi ấm lan đến lưng, gió lạnh cũng không còn thổi tới nữa.

“Sao anh lại đến đây?” Cô lùi lại một bước, đứng song song với anh, ngẩng đầu hỏi.

Ứng Chí cúi xuống, gương mặt tuấn tú nở một nụ cười mờ nhạt.

“Đến đón em về nhà.”

Với mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người lúc này, câu nói đó thật sự quá ám muội.

Sau khi nghe xong, Trần Di lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt sâu thẳm.

Anh ta cứ yên lặng đứng bên cạnh Ôn Yểu. Hai người đứng sát nhau, quần áo gần như chạm vào nhau – khoảng cách như vậy, chắc chắn không chỉ là xã giao thông thường.

“Vậy tôi về trước nhé.”

Ánh mắt Trần Di thoáng chút thất vọng. Ôn Yểu gật đầu, anh liền xoay người rời đi.

“Anh mới tới à?” Ôn Yểu bước theo anh. Có vẻ như Ứng Chí cũng chưa định quay về Tứ Thủy Đình ngay.

Ứng Chí vẫn giữ vẻ lạnh lùng, giọng anh nhàn nhạt: “Ừ, mới tới.”

“Giờ mình đi đâu?”

Lúc này trời đã tối, đường phố đông đúc xe cộ. Ứng Chí kéo tay Ôn Yểu dắt vào lề đường.

“Đi ăn gì đó.”

Ôn Yểu không hiểu sao tự nhiên anh lại rủ ra ngoài ăn. Nhưng anh là chủ nhà – anh muốn ăn, thì cô đi cùng là được rồi.

Hai người chầm chậm đi bộ trên đường. Gió đêm lạnh buốt. Ôn Yểu toan đút tay vào túi áo, nhưng loay hoay mãi không được – thì ra chiếc áo khoác dày hôm nay cô mặc... không có túi.

Khi cô còn đang loay hoay khó chịu, một bàn tay ấm áp và rộng lớn bỗng nắm lấy tay cô.

Ứng Chí kéo tay cô nhét vào túi áo khoác của anh.

“Để trong này cho ấm.”

Giọng anh trầm và lành lạnh như gió mùa đông, nhưng vành tai Ôn Yểu lại đỏ lên. Cô vùi mặt vào khăn quàng, chỉ gật đầu khe khẽ.

Khi họ tới một tiệm trà sữa, Ứng Chí bảo cô đợi rồi đi vào mua. Ôn Yểu hơi bất ngờ – không nghĩ anh lại thích uống trà sữa.

Nhưng lúc anh quay ra, tay chỉ cầm một ly.

“Cầm cho ấm tay.” Anh đặt ly trà sữa vào tay cô. Hơi ấm truyền sang khiến Ôn Yểu ngẩn người vài giây.

Túi trà sữa căng phồng, dường như có gì đó bên trong. Cô lấy ra xem – là một chú vịt cao su màu vàng.

Cô bóp nhẹ đầu vịt, phát ra tiếng "cạc cạc" vang vọng nơi đầu đường.

Xung quanh là xe cộ tấp nập, ánh đèn đường, tiếng người rao hàng. Mọi thứ như một thước phim lướt qua trước mắt cô.

Ôn Yểu cúi đầu nhìn chú vịt trong tay, rồi ngẩng lên cười với Ứng Chí. Nụ cười ấy khiến cả đêm tối cũng trở nên sáng bừng.

“Ứng tiên sinh, anh đối với ai cũng tốt như vậy à?”

Tốt đến mức khiến cô cảm thấy mơ hồ, không chân thật. Nhưng rõ ràng là anh đã làm tất cả những điều ấy cho cô.

Ứng Chí nhìn nụ cười rực rỡ của cô, đôi mắt cong cong, tóc bị gió thổi rối cũng chẳng buồn chỉnh lại. Bất giác, anh đưa tay vén nhẹ lọn tóc mái cô ra sau tai.

Chuyện lần trước chưa làm được, lần này anh làm cho bằng được.

“Ôn tiểu thư, kiểu tốt này… tôi chỉ dành cho em.”

Giọng anh chậm rãi, bình thản, nhưng lại khuấy động lòng cô như mặt nước bị khuấy lên bởi viên sỏi nhỏ.

Ngón tay anh khẽ chạm vào tai cô – hơi nóng lan từ tai, truyền thẳng vào tim cô.

Bạn cần đăng nhập để bình luận