- Sao anh không ra phòng khách ngồi đi?
Tôi cảm thấy không thoải mái khi có kẻ cứ đứng nhìn mình chằm chằm nên lên tiếng đuổi khéo. Thế nhưng, Hoàng Thiên dai hơn tôi tưởng, anh cứ ì ra, chẳng nhúc nhích cũng chẳng đáp lời.
Chẳng còn cách nào khác thành thử tôi đành ngó lơ và cố gắng sắp trái cây lên dĩa nhanh nhất có thể.
Đang yên đang lành thì cái bao tử lại hành tôi, khiến tôi ợ ọe mấy cái liền. Chất men trào ngược lên cuống họng chua lòm hại mặt tôi nhăn nhúm như khỉ, phải đưa tay lên vuốt ngược xuống.
- Em sao vậy? – Hoàng Thiên vừa vuốt lưng cho tôi vừa hỏi.
Tôi cảm thấy càng ngày anh càng to gan lớn mật. Quấn quýt trong bếp thế này nhỡ đâu mẹ anh thình lình xuất hiện chắc tôi cắn lưỡi mất.
Sợ quá, tôi đưa tay đẩy mạnh khiến anh lùi lại mấy bước.
- Tôi không sao cả.
- Có phải là.. có thai rồi không?
Mắt tôi mở to còn hơn cái đ.í.t chén, trợn tròn nhìn người trước mặt. Tôi đoán chắc là Hoàng Thiên mua bằng rồi, không có đi học.
Anh nghĩ sao mới có hơn hai tuần kể từ cái đêm đáng quên kia mà tôi có triệu chứng ốm nghén được vậy kia? Đần thiệt hay giả bộ đần thế nhỉ?
- Thai ở đâu ra? Anh bị khùng hả? Tôi đã uống thuốc rồi.
- Bị khùng? Uống thuốc?
Gương mặt Hoàng Thiên đột ngột chuyển từ háo hức mong chờ sang xám xịt, tối đen. Chắc bị tôi chửi khùng nên tự ái đây mà. Thật ra, tôi không có uống thuốc nhưng hôm đó là ngày an toàn, chắc chắn không có em bé được.
Cứ tưởng anh sẽ quay đi ngay tức khắc nhưng không, anh từ từ sấn tới, áp sát tôi. Một người cúi xuống, một người cố tránh, cuối cùng là phân nửa người tôi sắp nằm bẹp lên kệ bếp.
- Anh.. anh làm cái gì vậy? – Tôi run rẩy cất lời.
- Mỹ Trân à, anh không có bị khùng. Anh.. sẽ hỏi tội em sau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ngay-anh-truong-thanh/chuong-25-xung-dot-1.html.]
Dứt lời, Hoàng Thiên liền đứng thẳng dậy, gương mặt biến sắc, trở nên nghiêm nghị, lạnh lùng và vô cùng đáng sợ. Ánh mắt anh như đen hơn, sâu hơn và hình như nụ cười ấy chẳng khác nào là đang nghiến răng cả.
Có phải ngày tận thế của tôi đến rồi không? Tôi phạm tội gì với anh chứ? Lẽ nào là vì không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn? Hay là vì tôi nói mình uống thuốc tránh thai?
Cơ mà cho dù tôi như thế thì đã sao? Cái thằng khốn này sao lại tham lam đến thế chứ? Hellen để trang trí à? Sao anh không gọi điện cho cô ấy, nhắn tin cho cô ấy và bảo cô ấy mang thai con của anh? Tôi làm nghề đẻ mướn đấy à? Tôi là tổng đài tâm sự của chị Thanh Tâm đấy à?
Trong lúc tôi đang bộn bề với mớ câu hỏi thì cái dĩa trái cây đã theo tay Hoàng Thiên ra ngoài phòng khách. Cứ cái đà này nếu không lên cơn đau tim thì tôi cũng bị điên mất thôi.
Sau bữa cơm trưa cho đến tận chiều liêu, Hellen và bà Ngọc Minh cứ kè kè bên nhau. Xem ra, họ nói chuyện rất hợp.
Tôi thấy bà chủ của mình cười rất tươi, thi thoảng còn vươn tay vuốt mấy sợi tóc xõa trước trán cô ấy, cứ như mẹ và con gái ruột vậy, tình thương mến thương lắm.
Còn Hoàng Thiên, sau khi đưa dĩa trái cây ra cho hai người họ thì anh biến lên phòng luôn, chẳng thấy ló đầu ra. Mãi tận khi cơm tối được dọn lên và Hellen lên thỉnh thì anh mới lò dò xuống.
- Mỹ Trân à, hôm nay Hellen ngủ lại nhà chúng ta. Lát nữa, cháu chuẩn bị phòng cho con bé nhé. – Bà Ngọc Minh quay sang tôi, nhỏ nhẹ nói.
- Vâng.
Ăn được một chén thì tôi rời bàn, tiến thẳng lên lầu hai và chuẩn bị phòng ngủ cho Hellen. Sống chung gần ba năm, bà Ngọc Minh không còn thắc mắc chuyện tôi ăn ít hay nhiều nữa vì bà biết tôi hết ngại ngùng, xấu hổ rồi, khi nào tôi muốn ăn sẽ ăn thật nhiều, và có những lúc tôi cũng biếng ăn hoặc ăn vặt nên no ngang.
Trải ga giường và lấy gối mền cho cô ấy rồi, tôi về phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Tấn Phong. Cứ ngỡ mấy hôm nữa Hoàng Thiên mới về nên tôi mới nhận lời anh đi ăn, nào ngờ nỗi ám ảnh của bóng đêm lại trở về sớm như vậy.
Tuy Hoàng Thiên chẳng có quyền gì cấm cản tôi đi tung tẩy sau khi đã lo tròn bo công việc nhưng cái nết khác người kia buộc tôi phải dè chừng nếu không muốn mọi thứ rối nùi lên.
Có lẽ tôi phải nói chuyện rõ ràng, thẳng thớm với anh một lần và trả lại cái nhẫn kim cương nặng hơn cái gông xiềng này.
- Anh nghe đây Mỹ Trân.
Ôi, cái giọng trầm ấm, dịu dàng này nghe mới đã tai làm sao. Tôi hít một hơi thật sâu rồi trình bày lý do lý trấu với anh.
Tôi nói dối là chủ nhà mở tiệc đãi khách và tôi buộc phải ở cạnh bên để phục vụ họ, có thể họ sẽ ăn uống thâu đêm nên tôi không có thời gian dành cho anh.
- Không sao cả. Anh sẽ mời em vào dịp khác. Công việc luôn được ưu tiên mà.
- Dạ, cảm ơn anh đã thông cảm cho em. Chúc anh buổi tối vui vẻ ạ.