Một nửa kịch bản bạch nguyệt quang

Chương 1

1. Sau khi c.h.ế.t đi ngàn năm, ta đột nhiên thức tỉnh một tia ý thức trong chính thi thể của mình.

 

Đúng lúc đó, đạo lữ của ta – Nguyên Uyên – lại mang về một tiểu cô nương có dung mạo cực kỳ giống ta khi còn sống.

 

Ngàn năm không gặp, hắn bỗng trở nên cẩn thận đến lạ, ngay cả khi ngự kiếm cũng dùng linh lực tạo kết giới chắn gió cho nàng.

 

Ai, trời muốn mưa, quả phụ cũng phải tái giá. Ta âm thầm thở dài.

 

Mãi đến một ngày, ta vô tình nghe thấy hắn thất thần nhìn tiểu cô nương kia, khẽ gọi: “Chi Chi…”

 

Tiểu cô nương ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ: “Sư tôn? Chi Chi là ai? Nàng và con giống nhau sao?”

 

Nguyên Uyên siết chặt tay, phất tay áo bỏ đi, để lại một câu: “Không giống.”

 

Hắn nói dối.

 

Cô nương này rõ ràng như được đúc ra từ cùng một khuôn với ta.

 

Ta còn chưa kịp cười lạnh thì đã thấy Từ La trừng mắt nhìn theo bóng lưng Nguyên Uyên, hung hăng trợn trắng mắt.

 

Nàng lặng lẽ mấp máy môi: “Phi!”

 

“Không giữ nam đức!” Nàng lại phun một tiếng.

 

Ta: ?

 

2. Ta tên là Từ Chi.

 

Ngàn năm trước, cái tên này cùng với Nguyên Uyên từng theo kiếm quang vang danh Cửu Châu.

 

Sau khi c.h.ế.t bị người đời lãng quên là chuyện bình thường. Ngàn năm đã qua, hắn có người yêu khác, ta không oán trách.

 

Nhưng dưỡng một cái thế thân thì đúng là ghê tởm đến độ tổ tông hắn cũng phải dâng hương phun máu.

 

Nhịn một lúc lại càng nghĩ càng giận, ta quyết định mỗi ngày hành hung Nguyên Uyên.

 

Dù tàn hồn không thể cảm nhận được thế giới, cũng chẳng thể can thiệp vào hiện thực, ta vẫn có thể tạo ra một trận gió âm nho nhỏ.

 

Vậy nên, ta chọn cách đánh vào sau gáy hắn mỗi ngày.

 

Âm phong thổi không trọc được ngươi?

 

Thế thì để cha ngươi làm một Tiên Tôn đầu trọc đi!

 

Chồng cũ à, hãy cảm nhận chút quà chia tay cuối cùng của ta nhé.

 

3. Nguyên Uyên sủng ái Từ La đến tận xương tủy.

 

Hắn rõ ràng là một kẻ si mê kiếm đạo, vậy mà lại không nỡ để đồ nhi của mình chịu khổ vì luyện kiếm, chỉ dạy nàng những pháp môn bảo mệnh.

 

Không bao lâu sau khi Từ La bái sư, không biết từ đâu lan truyền lời đồn rằng nàng chính là Từ Chi Kiếm Tiên chuyển thế. Trong tông môn, kẻ tin chuyện này không hề ít.

 

Bọn họ nói giọng nói, dáng điệu, nụ cười của nàng đều giống ta, ngay cả tư chất kiếm cốt cũng tương tự.

 

Tin đồn ngày càng lan rộng, nhất là từ khi Từ La bước vào Kiếm Trủng, lấy ra bản mạng kiếm năm đó của ta.

 

Ngay cả chưởng môn sư huynh cũng đích thân đến hỏi Nguyên Uyên: “Từ La thực sự là Từ Chi sư muội chuyển thế sao?”

 

Nguyên Uyên vuốt nhẹ xương ngón tay ta, không hề phủ nhận.

 

Chưởng môn sư huynh cho rằng mình đã có được đáp án.

 

Ngay trước mặt toàn tông môn, hắn ban cho nàng vô số linh bảo: “Kiếp trước, ngươi đã vì thương sinh chịu quá nhiều khổ đau. Kiếp này, mọi thứ ngươi đều xứng đáng có được.”

 

Lời đồn lập tức được chứng thực.

 

Dựa vào danh tiếng của ta, Từ La nhận hết vạn thiên sủng ái.

 

Thi thể ta chỉ còn khung xương, trái tim đã sớm mục rữa cùng thân thể, vậy mà ta vẫn thấy khổ sở.

 

Đặc biệt là bản mạng kiếm của ta.

 

Phải biết rằng, với kiếm tu, kiếm còn quan trọng hơn cả lão bà!

 

Ô ô ô! Trước khi chết, ta còn đặc biệt chuẩn bị một vỏ kiếm ổn định nhiệt độ cho nó!

 

Vậy mà nó lại vô kiếm đức, không chịu giữ lòng trung trinh với ta!

 

Ta khóc c.h.ế.t thêm lần nữa.

 

4. Hôm nay, sau khi dưỡng xong hồn lực và đánh Nguyên Uyên một trận, ta đang định ngủ một giấc mỹ mãn thì đột nhiên bị một tiếng gầm giận dữ đánh thức.

 

“Từ La! Ngươi dám?!”

 

Là giọng của Nguyên Uyên, lạnh lẽo, tràn ngập sát khí và phẫn nộ.

 

Ta ngước nhìn – ồ khoan, hắn tiểu thế thân đang trân trọng ôm chặt thi thể của ta vào lòng.

 

Nàng cười cười, giọng điệu đê tiện: “Sư tôn, ngươi là bạch nguyệt quang, tốt quá đi! Ta cũng thích! Ngươi đối xử với ta tốt như vậy, làm lão bà của ngươi thì sao, ngươi sẽ không để ý đâu nhỉ?”

 

Nguyên Uyên sắc mặt đen sì, kiếm phong sắc bén chỉa thẳng về phía Từ La: “Đem nàng trả lại cho ta!”

 

Từ La phì một hơi, vùi mặt vào xương sọ của ta: “Lão bà ngươi fine! Hiện tại là của ta!”

 

Nguyên Uyên nổi giận, rút kiếm lên liền c.h.é.m tới.

 

Từ La là một đứa ngốc, chẳng có chút sức phản kháng, nhưng người nàng lại đầy bảo mệnh và linh bảo chạy trốn.

 

Phần lớn là do Nguyên Uyên và tông môn cung cấp cho nàng.

 

Đặc biệt là chưởng môn, vì nghĩ nàng là ta chuyển thế, đã cấp cho nàng vô số linh bảo.

 

Cái gì gọi là tự vác đá đập vào chân mình?

 

Từ La vừa điên cuồng dùng thuấn di phù, vừa dồn khí vào đan điền, tạo ra một đợt linh lực mạnh mẽ.

 

“Nguyên Uyên Tiên Tôn, xú không biết xấu hổ!”

 

“Hắn dưỡng thế thân! Còn nói dối đồ đệ là Từ Chi Kiếm Tiên chuyển thế để tiềm quy tắc!”

 

“Đại gia hảo hảo nhìn đây! Đi ngang qua đừng bỏ lỡ, bát quái không cần thiếu!”

 

Cả một loạt lời nói không ngừng, đầy mỉa mai và châm biếm.

 

Nguyên Uyên đứng sững lại, mặt đầy vẻ kinh ngạc.

 

Từ La tiếp tục phóng đại chiêu, phát ra vô số truyền âm phù.

 

Cuối cùng, Nguyên Uyên lấy lại tinh thần, sắc mặt lạnh lùng, chấn vỡ đám truyền âm phù, muốn giữ lại chút khí tiết cho bản thân.

 

Nhưng những truyền âm phù vẫn nổ tung giữa không trung, bên trong chỉ có một câu: “Hắc hắc! Ngươi là cái tra nam đại ngốc!”

 

Không khí liên tục vang lên tiếng “Hắc hắc” và “Tra nam đại ngốc”, mang đậm tính vũ nhục.

 

Cả phong cao, sơn cốc đều đồng loạt hỗ trợ, tiếng hồi âm không dứt bên tai, tạo nên cảm giác rất có trình tự.

 

Dù Nguyên Uyên tu vi cao thâm, cũng không thể làm cho không gian yên tĩnh lại trong nháy mắt.

 

Hắn chỉ có thể đứng đó, mặt đầy sự rách nát, đúng là thanh danh của hắn giờ đã rách nát không còn.

 

Ta không nhịn được, bật cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mot-nua-kich-ban-bach-nguyet-quang/chuong-1.html.]

5. Từ La dùng đủ loại linh bảo để bay lên, cuối cùng thật sự ném chúng về phía Nguyên Uyên.

 

Nàng loạng choạng, ngã nghiêng rồi vội vàng chạy vào một cái tiểu động phủ. Khi rơi xuống đất, không cẩn thận làm ta ngã sấp mặt.

 

"Rầm!" Ta vỡ vụn trên mặt đất.

 

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi!" Nàng vội vàng nhặt ta lên, cố gắng chỉnh lại ta, miệng lẩm bẩm rằng không được bỏ lỡ.

 

Nàng đặt ta dưới ánh trăng, lấy ra một quyển sách, vừa xem vừa thử thao tác trên t.h.i t.h.ể ta.

 

Người không thể, ít nhất là không nên làm vậy.

 

Ta nhìn những tia sáng phản chiếu lên chính mình, cảm thấy lòng mình chao đảo.

 

Từ La hùng hổ lẩm bẩm: "Cái này là sách đểu gì đây, sao không viết rõ ràng cái cấm chú này phải niệm như thế nào?"

 

Nàng thử đi thử lại, ban đầu thì ta cũng hiểu được chút ít về pháp chú, nhưng sau lại càng lúc càng kỳ lạ.

 

"Vừng ơi, mở ra?"

 

"Lời Nguyền Giết Chóc!" Nàng nhỏ giọng nghi ngờ: "Lấy mạng? Hồi hồn? Hẳn là không sai biệt lắm đi?"

 

"Makka Pakka a tạp oa Camille Carma tạp mô!"

 

Đây là gì vậy? Một câu pháp chú mới sao? Ta cảm thấy rất choáng váng.

 

"Không nên như vậy." Từ La cúi xuống nhìn ta, "Sao ngươi vẫn chưa tỉnh?"

 

Trong lòng ta chợt động, thử gọi: "Chào đạo hữu?"

 

Nàng quả nhiên nghe thấy, "Tiền bối?" Từ La ngẩn người.

 

Nàng lại vội vã ôm chặt lấy xương đùi ta, giọng run rẩy nói: "Tỷ tỷ! Ngươi quên ta rồi sao? Ta là muội muội thân của ngươi mà!"

 

Ta: ?

 

Từ La hít hít cái mũi, "Không sao, ngươi vừa tỉnh lại mà, không nhớ rõ cũng là bình thường. Ngươi tên là Từ Chi, ngàn năm trước đã đi đời nhà ma. Ta tên Từ La, là muội muội thân của ngươi."

 

Nàng chỉ vào mặt mình, rồi lấy ra một khối đá lưu ảnh, lớn tiếng nói: "Tỷ tỷ, ngươi nhìn này, hai chúng ta lớn lên giống nhau quá!"

 

"Không tin à? Sờ thử ta một chút, chúng ta tư chất cũng giống nhau như đúc!"

 

Nàng còn kiên quyết móc ra bản mạng kiếm của ta, bảo đó là ta để lại cho nàng hộ thân.

 

"Tỷ tỷ! Nếu không có kiếm chủ cho phép, làm sao ta có thể sử dụng nó?"

 

Mỗi lần nàng gọi "Tỷ tỷ", ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

 

"Nguyên Uyên, rốt cuộc ngươi thu vào môn cái gì quái vật này!"

 

"Nhẹ chút, ngươi mau buông tay ra, đừng túm xương đùi ta nữa." Ta do dự một lát, mới khẽ gọi, "Muội muội..."

 

Ta cúi mắt, nhìn nàng, nói: "Ta thật sự không nhớ gì cả."

 

Từ La vừa khóc vừa cười.

 

6. Từ lời của Từ La, ta mới hiểu rõ những gì mà cuộc đời ta đã trải qua.

 

Đại khái, câu chuyện là như thế này:

 

Ta và Từ La là sinh đôi. Khi còn bé, nàng yếu ớt không thể tu luyện, còn ta mặc dù đã rời xa nàng để gia nhập môn phái tu tiên, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nàng, luôn tìm mọi cách để giúp nàng bằng các linh dược quý giá. Ngàn năm trước, khi ma triều ập đến, ta quyết định hy sinh, cố gắng gửi nàng đến tông môn để bảo vệ nàng.

 

"Không ngờ, lần chia ly này lại là vĩnh biệt." Từ La lau nước mắt, nói.

 

Lời nàng nói rất hợp lý và chân thành.

 

Nếu không phải vì ta là cô nhi, ta đã tin lời nàng.

 

Để tránh Nguyên Uyên, Từ La đã mang theo ta chạy trốn khắp nơi.

 

Cuối cùng, nàng dừng lại ở một ngôi làng nhỏ, hoang vu, nơi mà ngàn năm trước là chiến trường giữa tiên và ma, đầy khói lửa và chiến tranh. Giờ đây, không khí lại tràn ngập mùi khói bếp.

 

Từ La rõ ràng không phải lần đầu đến nơi này, nàng quen thuộc và giao tiếp với người Ma tộc nơi đây.

 

Nàng cẩn thận quan sát ta, nhìn thấy bộ xương khô của ta, không thể biểu lộ cảm xúc.

 

"Tỷ tỷ, nơi này dân làng đều là hậu duệ của tiên và ma, không phải là những đệ tử ác độc, ngươi đừng ghét bỏ họ."

 

Nàng đem ta vào một khu vườn nhỏ. Trong đó, những đứa trẻ Ma tộc chơi đùa, nhìn thấy bộ xương khô của ta, nhưng chúng không sợ hãi mà lại tò mò vây quanh.

 

Chúng ríu rít hỏi:

 

"Bộ xương khô có thể ăn canh không?"

 

"Bộ xương khô không ăn cũng không uống đâu."

 

"Bộ xương khô nhìn thế nào?"

 

"Dùng thần thức để xem."

 

"Oa!" Những đứa trẻ ngạc nhiên há hốc miệng. "A La tỷ tỷ! Đây là bộ xương thần tiên à?"

 

Ta nhanh chóng hiểu vì sao chúng lại dũng cảm như vậy.

 

Ngôi làng này có dân cư Ma tộc pha trộn đủ loại, có người với đuôi cá, có người thân hình giống cá nhưng chân lại như người. Ta thật sự lần đầu tiên thấy cảnh tượng này.

 

Trong số các bạn nhỏ chơi cùng, có người có hoa trên mặt, có người có xúc tua ở eo, thậm chí có người đầu người nhưng lại có thân cây, bước đi phải nhờ người khác giúp đỡ để giữ thăng bằng...

 

Nhìn chúng như vậy, ta cảm thấy bộ xương Nhân tộc của mình chẳng là gì so với chúng.

 

Từ La nói sẽ nghỉ ngơi vài ngày ở đây để điều chỉnh lại, sau đó nàng sẽ đi tìm sinh cốt hoa.

 

Nàng ân cần vuốt ve gò má ta, "Tỷ tỷ sẽ nhanh chóng khôi phục lại như xưa thôi."

 

Nàng thật sự rất quan tâm ta, không tiếc công sức chăm sóc, bôi thuốc lên người ta, cho ta tắm nắng mỗi ngày một giờ, nói rằng có thể giúp ta tránh loãng xương.

 

Nàng có rất nhiều lý thuyết và từ ngữ kỳ lạ mà ta không thể hiểu hết.

 

Nửa tháng sau, nàng thực sự mang về sinh cốt hoa.

 

Theo lời đồn, sinh cốt hoa phải được ma trung vương tộc dùng m.á.u tươi tưới dưỡng trong suốt ngàn năm mới có thể nở ra, với khả năng hồi sinh người chết, tái tạo xương cốt.

 

Đây là một loại bảo vật mà ta chưa từng thấy.

 

"Ngươi làm sao mang về được?" Ta hỏi.

 

Nàng ngập ngừng.

 

Với sự trợ giúp của thần hồn, sinh cốt hoa nhanh chóng giúp ta hồi sinh, tái tạo lại huyết nhục.

 

[Vịt đọc sách nè :V]

Từ La dính dính vào ta, vui vẻ nói: "Mỹ nữ tỷ tỷ mau nhìn!"

 

Nhìn vào thủy kính, khuôn mặt ta trong gương vẫn giữ nguyên vẻ trẻ trung như ngàn năm trước, và khi nàng ghé vào gần, chúng ta giống hệt như song sinh.

 

Ta vỗ nhẹ lên đầu nàng, thôi không hỏi thêm nữa.

 

Sau một thời gian sống cùng nàng, ta xác nhận nàng là một cô gái thuần thiện, lòng đầy ân tình đối với ta.

 

Từ nay về sau, như nàng đã nói, chúng ta là tỷ muội thân thiết.

 

Nếu là muội muội...

 

Ta nhìn thấy những ánh mắt từ các thôn dân, người đã thấy Từ La vứt ta vào góc, để chúng ăn uống, rồi bất chợt nở một nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận