Một Đời Quý Giá

Chương 1

Triển La Nhất nhặt được ta thì đã có mười ba lưỡi d.a.o lướt qua mặt ta, những người đó đều xông vào cướp đoạt châu báu trên thi thể, không một ai phát hiện ta còn sống.

Chỉ có hắn, hạ d.a.o xuống, cười hì hì xoa xoa mí mắt ta nói: "Tiểu nha đầu đừng giả vờ nữa, muội muội ta từ nhỏ đã thích chơi trò này với ta, ngoan, mở mắt ra, ca không g.i.ế.c ngươi, ca đưa ngươi về nhà."

Nằm run rẩy trên nền đất lạnh lẽo suốt một đêm, hắn vừa mở miệng, luồng khí cầu sinh trong lòng ta bỗng nhiên xì hơi, ta nghĩ vò đã sứt cho mẻ luôn, cùng lắm thì cũng như Tam tỷ tỷ, sống sờ sờ bị lôi ra ngoài, m.á.u me be bét rồi lại nằm xuống.

Thế là ta mang theo oán khí mở mắt, khá có cốt cách mà trừng mắt nhìn hắn: "Muốn g.i.ế.c thì giết, lừa gạt người làm gì!"

Dù sao những binh lính này đều không có nhân tính, tất cả các huynh tỷ của ta đều bị đao trắng vào đao đỏ ra, không một ai có đường sống.

Hắn quả nhiên sầm mặt nói: "Không có phép tắc, trẻ con nói gì mà đánh đánh g.i.ế.c giết."

Nhưng nói xong, hắn thật sự không động đến ta, chỉ gạt t.h.i t.h.ể đắp trên người ta ra, cánh tay mạnh mẽ kéo ta ngồi dậy, tiện thể còn lấy ra một miếng bánh nhét vào miệng ta.

Ta đói suốt cả đêm, lúc sợ hãi không biết đói, giờ tỉnh táo lại, dù miếng bánh lạnh cứng, khó ăn chưa từng thấy, ta cũng ngốn nga ngốn nghiến.

Hắn nhìn bộ dạng ta ăn mà cười khẩy một tiếng: "Đúng rồi, ngươi là một tiểu cung nữ, sống sót mới là chuyện quan trọng, đổi Hoàng đế thì có liên quan gì đến ngươi, đừng ngày nào cũng cảm thấy người khác muốn g.i.ế.c ngươi."

Mỗi bước mỗi xa

Cung nữ?

Ta mơ hồ nhìn hắn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, đúng rồi, mẫu hậu trước khi tự vẫn đã mạnh mẽ lột bỏ bộ hoa phục công chúa của ta, thay cho ta bộ đồ cung nữ này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-doi-quy-gia-sfbq/chuong-1.html.]

Bà bắt ta thề với sự bình yên dưới cửu tuyền của bà, nhất định phải cố gắng hết sức để sống sót. Bà nói trong cung này ai cũng có nghiệt riêng của mình, bọn họ đều có thể chết, chỉ có ta một đứa trẻ mười tuổi, xin tổ tông liệt vị tha thứ cho chút ích kỷ này của người làm mẫu thân như bà, hãy để ta sống sót đi.

Ta đại khái biết một công chúa không tuẫn quốc thì rất không có cốt khí, nhưng ta sợ đau, cũng sợ mẫu hậu đau lòng, nên ta thuận theo nằm trong đống t.h.i t.h.ể này. Nhưng bây giờ mở mắt ra thật sự phát hiện ngay cả mẫu hậu cũng không còn, nước mắt cứ như có ý thức riêng, không đợi ta kiềm chế, liền tự mình rơi tí tách.

Triển La Nhất đau đầu nhìn ta, còn chưa mở miệng, đằng xa đã truyền đến một tràng cười khúc khích: "Ôi, Triển tiểu tử, thảo nào châu báu đầy đất không nhặt, đây là muốn nhặt một tiểu tức phụ cho mình à."

Lúc này ta mới chú ý tới, hắn tuy dáng người cao lớn, người cũng hung hãn, nhưng gương mặt nhìn qua vẫn còn non nớt. Nhưng đó cũng chỉ là so với những binh lính khác, ta mới mười tuổi, cầm thú mới có thể ra tay, theo bản năng, ta lùi xa hắn một chút.

Hắn lại như không hề hay biết, một tay kéo ta vùi vào lòng hắn, không đứng đắn mà đáp lại: "Người sống phải nộp lên, quy tắc ta hiểu, nhưng các vị ca ca nhìn xem ta đã mười lăm rồi, cũng không ai lo liệu cho ta một tức phụ, người này nộp lên cũng sẽ bị người ta chia đi, ta thật sự rất thích."

"Hay là thế này, ta phụ trách khu vực này, châu báu ta nhặt được đều cho các ca ca, người này, thì nhường lại cho ta đi."

Hắn nói, ghì chặt ta đang giãy giụa, thì thầm: "Không muốn đến chỗ dơ bẩn thì ngoan ngoãn ở yên đó cho ta, để người khác phát hiện ta không thể bảo vệ ngươi được nữa đâu."

Nằm suốt một đêm, ta đã sớm từ những cuộc đối thoại đôi khi ác ý của những kẻ đó mà biết, cái gọi là chỗ dơ bẩn chính là doanh trại quân kỹ.

Nỗi sợ hãi chưa hoàn toàn tiêu tan một lần nữa bao trùm toàn thân.

Thì ra không còn sự che chở của nước nhà, dù ta mới mười tuổi cũng coi là nữ nhân rồi.

Ta run rẩy túm chặt quần áo hắn, không dám động đậy thêm chút nào, mặc cho những người kia cười hắn đầu óc mê muội nói, trong cung một cây trâm ra ngoài là có thể đổi được một đại khuê nữ còn trinh nguyên.

Ta cũng mặc kệ hắn dùng một mảnh vải rách che phủ, ôm chặt ta vào lòng vội vàng đưa ta ra khỏi cung.

Bạn cần đăng nhập để bình luận