Mộc Tâm
Chương 4
"Không còn sớm, em phải về rồi..." Tôi đứng dậy, bước đến cửa. Nhưng chưa kịp mở cửa cổ tay đã bị anh ấy nắm chặt, đẩy sát vào tường.
Hơi thở Giang Nhất Hằng gần sát đến mức tôi cảm nhận được hơi nóng rực phả vào cổ mình.
"Giang Nhất Hằng, anh bỏ ra..." Tôi cố gắng nói, nhưng giọng nói thiếu lực uy hiếp, vì cả người tôi đã mềm nhũn.
"Khúc Mộc Tâm." Anh ấy bất ngờ cúi xuống, cắn nhẹ vào xương quai xanh của tôi, nhưng những lời nói ra thì chẳng khác gì d.a.o đâm.
"Giám đốc Thẩm, Giám đốc Trương, hay bao nhiêu người khác theo đuổi em? Mấy năm nay em đã quen bao nhiêu người?"
"Lúc trước bỏ anh... là vì ai?"
"Ngủ với anh rồi vứt bỏ? Khúc Mộc Tâm, em đúng là vô tình."
"Em không có!" Tôi tức đến muốn tát Giang Nhất Hằng một cái, nhưng tôi vẫn bị giữ chặt trên tường không thể thoát khỏi tay anh ấy.
"Giang Nhất Hằng, anh đúng là đồ khốn!" Bộ đồ ngủ của tôi bị anh ấy làm rối tung, trên mặt không biết từ khi nào đã đầy nước mắt.
"Rõ ràng anh và sư tỷ mập mờ không rõ, giờ lại còn quay ra đổ lỗi cho em!"
"Sư tỷ? Lý Văn Tĩnh? Cô ta thì có liên quan gì?" Giang Nhất Hằng dường như tỉnh táo lại một chút sau câu nói này.
"Anh tự hỏi cô ấy đi, đừng có chỉ biết phát đi.ên trước mặt em." Tôi giận dữ đạp mạnh vào chân Giang Nhất Hằng, thoát khỏi tay anh ấy, mở cửa chạy ra ngoài.
Hôm sau, tôi đi làm như bình thường.
Vừa bước vào thang máy, cánh cửa căn hộ bên cạnh mở ra.
Tôi lập tức bấm nút đóng cửa, nhưng không kịp, Giang Nhất Hằng đã bước vào, giữ cửa thang máy lại.
Tôi im lặng không nói gì. Anh ấy nhìn tôi qua tấm kính bên trong thang máy, ánh mắt khiến tôi cảm thấy toàn thân không thoải mái.
"Tối qua, xin lỗi em. Thất lễ rồi."
Tôi giả vờ không nghe thấy.
"Anh sẽ làm rõ mọi chuyện ngay trong hôm nay." Anh ấy nói.
"Hả?"
Nói xong, Giang Nhất Hằng rời đi, để lại tôi đứng đó ngơ ngác.
Tôi không ngờ, Giang Nhất Hằng nói được làm được.
Tối đó tan làm, vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.
Người đó là... Lý Văn Tĩnh.
Tôi hít sâu một hơi, thấy viền mắt Lý Văn Tĩnh đỏ hoe, trông như vừa khóc xong. Chắc chắn Giang Nhất Hằng đã nói điều gì đó không dễ nghe. Với cách nói chuyện của anh ấy, làm một cô gái khóc thực sự chẳng khó khăn gì.
Nhưng tôi không muốn nói chuyện với Lý Văn Tĩnh. Nhìn cô ấy tôi lại nhớ những ký ức đau buồn, khiến tôi chỉ cần nhìn thấy đã cảm thấy khó chịu rồi.
Tôi vừa định quay lưng bước đi thì Lý Văn Tĩnh đã lớn tiếng gọi tôi:
"Khúc Mộc Tâm!"
"Chuyện năm đó là tôi nói bậy."
Tôi giật mình quay lại.
" Bác sĩ Giang chưa từng nói gì về cô cả. Là tôi nghe lén điện thoại giữa hai người, đoán được hai người cãi nhau vì chuyện đó, nên cố tình thêm mắm thêm muối để nói cho cô nghe."
"Tôi không thể hiểu nổi tại sao một người xuất sắc như bác sĩ Giang lại có thể ở bên một cô gái không chín chắn hay làm mình làm mẩy như cô. Lúc đó tôi rất thích anh ấy, nghĩ rằng chỉ có tôi mới xứng đáng với anh ấy."
"Lúc đó, tôi nghĩ nếu hai người chia tay, tôi có thể có cơ hội ở bên anh ấy."
"Không ngờ đợi bao năm trời, vẫn chẳng có gì thay đổi."
"Giờ tôi cũng chán đợi rồi. Cuối cùng tôi mới hiểu, tôi không thực sự hiểu đàn ông. Hóa ra anh ấy chỉ thích kiểu con gái như cô, biết làm nũng, biết giận dỗi."
"Bây giờ hai bệnh viện chúng tôi hợp tác, tôi chỉ là người trực tiếp trao đổi công việc với anh ấy, ngoài ra không còn gì khác... tôi đã có bạn trai rồi."
"Chuyện khiến hai người thành ra như bây giờ, tôi rất xin lỗi." Lý Văn Tĩnh cúi đầu thật sâu, sau đó lau nước mắt, lại ngẩng đầu nhìn tôi một cách kiêu hãnh.
"Nhưng tôi không hối hận, vì tôi đã từng nỗ lực tranh giành."
"Chỉ tiếc hai người lại không có đủ dũng khí để thẳng thắn với nhau, đúng là đáng thương."
Nói xong, Lý Văn Tĩnh quay người rời đi.
Tôi đứng ngẩn ngơ rất lâu.
Một lúc sau, có người bước đến bên tôi, kéo tôi lên xe, đưa tôi về nhà.
12.
Tôi ngồi trên ghế phụ, nhìn Giang Nhất Hằng đang lái xe, cảm giác như đang mơ.
Anh ấy không nói gì, nhưng ánh mắt chăm chú vào con đường phía trước lại khiến tôi có chút bất an.
Trong đầu tôi vẫn vang vọng những lời nói của Lý Văn Tĩnh: