9.
Khoảng hơn 9 giờ tối hôm qua, Mạnh Kiều Kiều đột nhiên tag mọi người trong nhóm.
[Các đồng chí, cuối cùng tôi đã tìm ra nguyên nhân chúng ta đau bụng rồi.]
Sau đó cô ta gửi vài tấm ảnh vào nhóm.
Nhân vật chính trong ảnh là tôi, lúc đó đang mua sắm ở siêu thị.
Mạnh Kiều Kiều nói: [Các người xem Hứa Tiểu Vân đen tối thế nào, miệng thì nói dậy sớm mua nguyên liệu tươi cho chúng ta, kết quả toàn mua đồ giảm giá thu hồi rẻ tiền ở siêu thị. Ăn những thứ này lâu dài sao ruột gan không hỏng chứ?
[Ngày nào cũng ăn rác, thỉnh thoảng ăn một bữa bình thường, ruột gan đương nhiên không thích ứng được.]
Để tiết kiệm tiền, tôi thường đi siêu thị mua một số thực phẩm giảm giá vào khoảng 8-9 giờ.
Nhưng những thứ đó tôi đều tự ăn, chưa bao giờ cho đồng nghiệp ăn.
Chỉ là không ngờ, vu khống vô não thế này mà vẫn có đồng nghiệp tin.
Không trách được đám người này bị lừa!
Chắc là lúc đi ngoài, não cũng theo phân trôi mất rồi.
Giờ nghỉ trưa của tôi đã kết thúc.
Mạnh Kiều Kiều mới thong thả dẫn đám người quay lại.
"Hôm nay cơm ngon thật."
Cô ta nói xong, Tiểu Hà phụ họa theo:
"So với một số kẻ đen tối, đây đúng là món ngon nhân gian.
"Nếu không có Kiều Kiều nhắc nhở, chúng ta đâu biết đã ăn rau giảm giá lâu thế."
Mọi người cùng phụ họa.
Xem ra, họ hoàn toàn quên mất hôm qua ngồi bệt trong nhà vệ sinh thảm hại thế nào.
Đang nói chuyện, sếp về.
Mọi người bắt đầu cúi đầu làm việc, cuộc chiến giành chỗ dự đoán đã không nổ ra lần nữa.
Dạ dày con người thật mạnh mẽ, một lần đã đủ thích nghi.
Từ Lỗi bước ra từ văn phòng, Mạnh Kiều Kiều ân cần đưa tài liệu lên.
Từ Lỗi đưa tay véo m.ô.n.g Mạnh Kiều Kiều.
"Nghe nói gần đây em biểu hiện không tệ, đồng nghiệp đều khen em."
Mạnh Kiều Kiều có vẻ đắc ý:
"Em đến công ty là để giúp anh mà, chưa nghe nói đến nội trợ đảm đang sao?"
Tình tứ trước mặt mọi người, khiến tôi nổi da gà muốn rụng hết.
Cuộc họp video chính thức bắt đầu.
Tiểu Hà là người thuyết trình chính, đầu tiên đứng lên bục.
Nếu lần hợp tác này thành công, đơn hàng năm sau sẽ không phải lo.
Mọi người đều biết tầm quan trọng của dự án, ai cũng không dám sơ suất.
Vừa mới bắt đầu trình bày không lâu, mọi người phát hiện Tiểu Hà không ổn.
Mặt anh ta hơi tái nhợt, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu không ngừng rịn ra trên trán, biểu cảm đau đớn có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Giây tiếp theo, Tiểu Hà đột nhiên ngã xuống.
Buổi trình bày buộc phải dừng lại, mọi người luống cuống đưa anh ta đến bệnh viện.
10.
Buổi trình bày buộc phải kết thúc, hợp tác vốn nắm chắc trong tay cũng bay mất.
Sếp cả ngày mặt đen như đ.í.t nồi, toàn công ty đều trong trạng thái áp lực thấp.
Mạnh Kiều Kiều hung hăng đứng trước chỗ làm việc của tôi:
"Hứa Tiểu Vân, chính là con chuột bẩn như cô, hại thành quả cả công ty nỗ lực ba tháng đổ sông đổ biển."
Tôi ngơ ngác:
"Nghĩa là sao?"
Mạnh Kiều Kiều nói giọng châm chọc:
"Cô còn định chối à? Tiểu Hà nổi tiếng là dạ dày không tốt, nếu không phải cô cho anh ấy ăn đồ có hại lâu ngày, sao anh ấy phải vào viện?
"Nếu không phải sự cố bất ngờ, sao công sức của chúng tôi lại uổng phí?
"Kẻ hại đàn như cô, sao xứng đáng ở lại công ty?"
Hay thật!
Hôm nay tôi mới thấy thế nào là chỉ hươu bảo ngựa.
Bao nhiêu người, ăn mấy tháng không sao.
Xuống lầu ăn hai bữa, đã xảy ra hai sự cố.
Sao cô ta không dùng cái não trong quần kia suy nghĩ kỹ xem, rốt cuộc là chuyện gì?
Những người khác vừa nghe, cũng ồn ào theo:
"Ngày nào cũng mua đồ giảm giá hại chúng tôi, còn miệng nói cống hiến cho đồng nghiệp."
"Đều là đồng nghiệp, vì chút tiền, cần phải tuyệt tình thế sao?"
"Kiếm tiền đen tối thế, không trách nhà bị ung thư."
Những lời mỉa mai trước tôi còn chịu được, câu cuối cùng hoàn toàn chọc giận tôi.
Tôi giơ chân đá qua:
"Mày có biết nói tiếng người không? Nói nhà ai bị ung thư là đáng đời?
"Mày dám nói lại thử xem?"
Có lẽ bị cơn giận của tôi làm cho sốc.
Mọi người xung quanh đều sững sờ, đồng nghiệp bị tôi đá, khí thế cũng yếu đi vài phần.
"Có mặt mũi làm, còn sợ người ta nói sao?"
Tôi kéo ngăn kéo, rút ra một xấp hóa đơn biên lai ném vào mặt đối phương.
"Đây là hóa đơn khi tôi đi chợ mua đồ, nếu không tin có thể đi kiểm tra. Nếu còn dám vu oan giá họa cho tôi, tôi lập tức báo công an, đánh nhau ra tòa cũng được, tôi ngay thẳng không sợ nói xấu."
Không khí một lúc trở nên căng thẳng.
Cho đến khi sếp tức giận xuất hiện:
"Ồn ào gì thế?"
Mạnh Kiều Kiều lập tức dính lấy anh ta:
"Từ Tổng , anh mau xem này. Hứa Tiểu Vân này quá đáng thật, cô ta công khai bắt nạt đồng nghiệp trong công ty."
Tôi định mở miệng giải thích, nhưng bị Từ Lỗi ngắt lời.
"Hứa Tiểu Vân cô làm sao vậy? Làm việc tốt không biết, toàn gây chuyện.”
"Không làm được, cô nhường chỗ ra, tôi tuyển người mới?"
Nhìn dáng vẻ đắc ý của Mạnh Kiều Kiều ôm lấy anh ta.
Tôi trấn tĩnh:
"Sếp, ý anh là sa thải tôi sao?"
Từ Lỗi chưa mở miệng, Mạnh Kiều Kiều đã nhanh nhảu:
"Tự mình phạm lỗi, trong lòng không biết sao? Nếu còn biết xấu hổ, thì tự nghỉ việc đi."
Đây là muốn đuổi tôi, lại không muốn trả tiền bồi thường thôi việc.
Tôi có thể mất việc này.
Nhưng tôi không thể ấm ức thế này, không muốn trả tiền bồi thường, tôi sẽ không đi.
Muốn kéo dài thì kéo, đành gặp nhau ở Cục Lao động vậy.
"Sếp, nếu anh thấy tôi có vấn đề, anh sa thải tôi bất cứ lúc nào, tôi đều không ý kiến. Nhưng tôi không thấy mình sai, tôi không thể tự ý nghỉ việc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mau-thuan-cong-so-chi-vi-bua-com-trua/chuong-3.html.]
11.
Từ Lỗi mắt trầm xuống, định nổi giận.
Đột nhiên, đồng nghiệp đưa Tiểu Hà đi viện trở về.
"Các người tụ tập ở đây làm gì vậy? Lo cho Tiểu Hà à?"
Mạnh Kiều Kiều gấp gáp nói:
"Tiểu Hà bệnh nặng lắm phải không? Chắc tốn không ít viện phí nhỉ, để Hứa Tiểu Vân trả, nếu không phải con yêu tinh hại người này, Tiểu Hà đã không phải nhập viện."
Đồng nghiệp thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, nhìn Mạnh Kiều Kiều với ánh mắt kỳ lạ.
Mạnh Kiều Kiều nhíu mày:
"Anh nhìn tôi như thế làm gì? Tôi bảo anh tìm Hứa Tiểu Vân mà."
Đồng nghiệp nói:
"Tiểu Hà là do uống quá nhiều thuốc chống tiêu chảy mới dẫn đến rối loạn dạ dày phải nhập viện. Nhà Tiểu Hà đã báo án, lúc chúng tôi về, quán cơm hộp dưới lầu đang bị cục vệ sinh điều tra!"
Sắc mặt Mạnh Kiều Kiều vô cùng sững sờ.
Cô ta thích gây chuyện mà, tôi giúp cô ta một tay.
"Kiều Kiều, nghe nói chị quan hệ rất thân với chủ quán cơm hộp dưới lầu, không phải là họ hàng đấy chứ? Kéo khách cho họ, chị được lợi gì?”
"Đều là đồng nghiệp, chị cũng quá đen tối rồi."
Qua lời nhắc nhở của tôi, ánh mắt mọi người nhìn Mạnh Kiều Kiều đều thay đổi.
Đúng lúc Mạnh Kiều Kiều cậy có sếp chống lưng, thái độ vẫn ngạo mạn.
"Các người nhìn tôi như thế làm gì?”
"Đừng đứng đó, mau đi làm việc đi, công ty không nuôi người nhàn rỗi."
Có đồng nghiệp không chịu nổi nữa, đứng ra đối đầu với Mạnh Kiều Kiều.
"Có phải chị kéo khách cho chủ quán dưới lầu, ăn hoa hồng không, chị nói đi?"
Mạnh Kiều Kiều giận dữ trừng mắt:
"Nói bậy, tôi thiếu chút tiền đó sao?"
Từ Lỗi nghiêm trọng nhìn Mạnh Kiều Kiều:
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Mạnh Kiều Kiều nhìn tôi, ánh mắt như muốn nhỏ ra độc.
"Anh Lỗi, em chỉ muốn lo phúc lợi cho mọi người thôi. Những bữa cơm đó không chỉ họ ăn, em cũng ăn mà."
Nếu Từ Lỗi là ông chủ sáng suốt, sẽ không để Mạnh Kiều Kiều ở công ty, phá rối quy tắc công ty.
Mạnh Kiều Kiều làm nũng một cái, biểu cảm Từ Lỗi đã thay đổi.
"Xem như em cũng vì đồng nghiệp tốt, chuyện này thôi vậy. Đồ ăn ngoài không sạch sẽ, vì sức khỏe đồng nghiệp, sau này vẫn để Tiểu Vân phụ trách bữa trưa mọi người nhé."
Ánh mắt mọi người nhìn tôi đầy mong đợi.
Hoàn toàn quên mất từng lời chế giễu và khinh bỉ tôi.
Đánh tôi một trận, còn muốn tôi bán mạng?
Tôi có ngu thế không?
"Tôi đến đây là để làm việc, không phải để làm cô nuôi, việc này tôi không làm."
Làm con mồi béo một lần chưa đủ sao?
Không nhớ bài học, thì đúng là tôi đáng đời.
Mọi người nhìn nhau, sắc mặt đều không được đẹp lắm.
Quán cơm hộp dưới lầu, họ tuyệt đối không dám ăn nữa.
Đã được tôi nuông chiều mấy tháng, để họ thỉnh thoảng ăn cơm hộp vài ngày còn được, nếu bắt họ ăn đồ ăn ngoài lâu dài, cảm giác đó khó chịu vô cùng.
Niềm vui duy nhất của người đi làm, chẳng phải là được thưởng thức món ngon mỗi ngày sao?
Đúng lúc mọi người sắp gây chuyện, tôi chủ động chuyển hướng mâu thuẫn.
"Kiều Kiều không phải là người sành ăn sao? Người sành ăn chắc rất giỏi nấu ăn nhỉ, hay để chị ấy lo phúc lợi cho mọi người, mọi người thấy thế nào?"
Sắc mặt Mạnh Kiều Kiều hơi khó coi.
Nhưng không chịu nổi đồng nghiệp người nói câu này kẻ nói câu kia, lập tức cô ta có vẻ phấn khích.
"Được, chỉ là bữa trưa thôi mà? Giao cho tôi, tôi lo hết!"
Mọi người vỗ tay rầm rầm, khen cô ta hào phóng.
Tôi vỗ tay tích cực nhất.
Việc tốn công vô ích này.
Cô ta thích thế, thì làm nhiều vào.
12.
Đến giờ ăn, Mạnh Kiều Kiều xuất hiện đúng giờ.
"Hôm nay hai món mặn hai món chay, vẫn 8 đồng, nhiều no nê, mọi người cứ ăn thoải mái."
Triệu Lệ sau khi lấy hộp cơm, chụp một tấm gửi cho tôi.
[Trời ơi, món này chỉ 8 đồng, không bỏ thuốc chứ?]
Tôi nhìn qua bức ảnh: cá hấp dưa chuột, thịt kho tàu, cải trắng xào, súp lơ xào khô.
Nếu ở nhà hàng, ba mươi đồng cũng không có.
Xem ra Mạnh Kiều Kiều vì thắng tiếng tăm, thật sự chịu chi.
Tôi đi chợ mua đồ nhiều năm, thịt cá tươi không tươi nhìn một cái là biết.
[Cứ yên tâm ăn, cá này thịt có dạng tép tỏi, là cá tươi.]
Nhận được trả lời của tôi, Triệu Lệ mới an tâm thưởng thức.
Bữa trưa này giúp Mạnh Kiều Kiều kiếm được một đợt khen ngợi.
Lúc mọi người tâng bốc Mạnh Kiều Kiều, còn không quên dìm tôi một chút.
Họ dìm tôi càng nhiều, Mạnh Kiều Kiều cười càng vui.
Tôi coi như không nghe thấy.
Hồi sinh một lần, mấy câu nói không đau không ngứa này, với tôi chẳng là gì cả.
Lúc ra từ nhà vệ sinh, tình cờ đụng Mạnh Kiều Kiều.
Cô ta đắc ý cười lạnh với tôi.
"Muốn xem tôi bị mọi người mắng sao? Bị tát mặt rồi chứ?"
Tôi cười nhẹ:
"Xem cô bị mọi người mắng sao? Tại sao tôi phải xem cô bị mọi người mắng?"
Mạnh Kiều Kiều nói giọng châm chọc:
"Tôi phá hỏng việc làm ăn của cô, cô muốn tôi cũng bị mọi người khinh bỉ, không ngờ mọi người yêu mến tôi thế, cô nói có bị tát mặt không?"
Tôi thật sự muốn cười c.h.ế.t vì sự ngu ngốc của cô ta.
"Cô hy sinh lớn thế, nếu đồng nghiệp không yêu mến cô, thì đúng là lũ vô ơn rồi."
Mạnh Kiều Kiều nhíu mày:
"Hứa Tiểu Vân, cô có ý gì? Nói rõ cho tôi!"
"Không có ý gì, chỉ là ngày mai trưa tôi cũng có thể xin một phần cơm không. Món xào lửa mạnh của tiệm Việt Dương dưới lầu nguyên liệu đều không tệ, tôi cũng muốn ăn."
Phần cơm của Mạnh Kiều Kiều, để ở tiệm ngoài, không dưới ba mươi đồng.
Chỉ cần trả 8 đồng, là được ăn bữa trưa hơn ba mươi đồng, quá có lời.
Có lợi không chiếm, thì chẳng phải ngốc sao?
Mạnh Kiều Kiều thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, không ngờ tôi không chỉ biết cô ta lấy đồ ăn ngoài, mà còn biết cô ta chọn tiệm nào, khiến cô ta không có cơ hội nói dối.
Thấy cô ta im lặng, tôi nghiêng người định đi qua, nhưng bị cô ta chặn lại.
Tôi không nhịn được nhíu mày: "Chó tốt không chặn đường, chưa nghe qua sao?"