Ma Nữ Trả Thù

Chương 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Minh Long đang la hét trong sự hoảng loạn khi gọi Minh Quan. Nhưng đáp lại anh chỉ là không gian yên tĩnh mà thôi. Bỗng từ những cái cây, các sợi dây leo cũng đã xuất hiện, nó liền quấn lấy cậu, điều đó khiến cậu trở nên bàng hoàng đến tột cùng, ngay lập tức đã cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi những sợi dây leo đang quấn mình. Nhưng tất cả cũng chỉ là sự bất lực mà thôi. Còn tất cả mọi người bên trong giờ đây điều nháo nhào lên, trong sự sợ hãi mà bàn tán với nhau rằng: “Cậu ta đã bị con ma cây đó bắt rồi giờ phải làm sao đây?” “Hazz chúng ta còn chưa lo được cho bản thân thì lo cho ai cơ chứ?” Dứt lời họ đã nhìn cậu trong sự bất lực mà bị những cái cây kia kéo đi dô hốc cây rồi biến mất. Cậu bị kéo vào bên trong đó, nơi đây chính là một màu đen tâm tối đầy quỷ dị, đến nỗi chẳng thể nhìn thấy gì cả. Điều này khiến cậu run rẩy bẩy mà không ngừng la hét trong sự tuyệt vọng với ý muốn thoát khỏi được đây: “Này ả ma nữ. Ngươi rốt cuộc đưa ta đi đâu vậy chứ? Và hãy mau thả ta ra. Thả ta ra đi!” Tiếng la hét của cậu trong sự hoảng loạn không ngừng vang lên liên hồi. Giờ đây đã xuất hiện một cái bóng, cùng một luồng ánh sáng đỏ như m.á.u tạo ra khung cảnh vô cùng ghê rợn. Chốc lát đã xuất hiện một người phụ nữ, không là ai khác mà là ả ma nữ kia. Ả đưa mắt nhìn chăm chăm về phía cậu, nhìn cậu đang sợ hãi mà bậc cười thật lớn. Bên cạnh của ả cũng dần lộ diện một người, đó là em gái của cậu. Và rồi giọng cười của hai người đã vang lên: “Hahahaha” Cậu đưa mắt nhìn chăm chăm em gái sau tiếng cười quỷ dị kia, nước mắt của cậu đã lăn dài trên đôi gò má cậu lên tiếng: “Em...Em gái!” Nỗi sợ của cậu cũng đã kết thúc khi nhìn thấy em gái của mình, nhưng trong mắt lại dâng lên một cảm giác hoảng loạn nhưng chẳng biết phải làm sao cả. Sau một lát cậu đã lên tiếng: “Này ả ma nữ kia. Rốt cuộc ngươi đã làm gì em gái của ta vậy hả? Và hãy mau khiến nó trở lại bình thường không thì ta sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!” Ả nhìn sự tức giận hiện rõ trên khuôn mặt của cậu, mà mặt ả lại càng trở nên thỏa mãn hơn. Sau một lát ả đã lên tiếng đáp: “Em gái của ngươi đang bị gì à? Nó đã bị ta dùng trùng độc để điều khiển rồi. Và giờ nó chỉ có thể nghe theo lệnh của ta mà thôi. Hơn hết hôm nay em gái của ngươi sẽ tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi. Chứ ở đó mà hung hăng đòi g.i.ế.c ta à? Nhưng không may là ngươi chẳng có cơ hội rồi!” Dứt lời ả đã lên tiếng nói với em gái cậu rằng: “Này trùng độc ngươi còn đờ ra đó làm gì? Nào hãy mau đến đưa tuyển hắn lên đường đi! Giống như cái c.h.ế.t của từng người trong gia đình hắn vậy!” Tiếng cười ma mị lại vang lên, trong khi đứa bé đã biến ra một con d.a.o trên tay, ngay lập tức tiến đến chỗ của Minh Long trong sự bàng hoàng của cậu. Cậu đã lên tiếng với nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt, mà cố gắng làm con bé thức tỉnh bởi sự điều khiển của ả ma nữ kia: “Này em hãy mau tỉnh lại đi! Em không được làm như vậy đâu. Và anh là anh của em mà! Em không nhận ra anh sao?” Nhưng đáp lại cậu vẫn là sự im lặng từ đứa bé, Cùng với nụ cười vô cùng quỷ dị. Đôi tay vẫn không ngừng cầm con d.a.o một lúc một tiến gần hơn và rồi đ.â.m vào cơ thể của cậu. Cậu la lên trong sự đau đớn m.á.u từ cơ thể bắt đầu ứa ra, sau đó lại chảy ra ồ ạt khi con d.a.o được rút ra. Cậu nhìn em gái của mình mà lên tiếng với chất giọng nhẹ nhàng: “Em gái của anh em không nhận ra anh à!” Nhưng trả lời câu hỏi đó của cậu lại chính là một nhát d.a.o nữa đ.â.m vào cơ thể, chốc lát con bé với con d.a.o trên tay đã đ.â.m cậu hơn mười nhát. Lúc này ả ma nữ cười trong sự đắc ý nói: “Sao nào ngươi có cảm thấy đau không hả? Khi bị người thân yêu nhất của mình ra tay với bản thân cơ chứ? Và ta vẫn chưa để cho ngươi c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu. Ta phải nhìn ngươi bị em gái ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t từ từ như g.i.ế.c một con súc vật vậy. Để coi thử ngươi sẽ chịu đựng được bao nhiêu nhát d.a.o từ nó ha!” Con d.a.o lại tiếp tục đ.â.m vào cơ thể cậu, cậu phun ra m.á.u mang theo cảm giác đau đến thấu trời xanh. Nhưng lại bất lực không thể làm gì để thoát được. Rồi bỗng nhiên ả đã thả cậu ra khi những sợi dây leo kia không còn quấn lấy cậu nữa. Ả giờ biến ra một con d.a.o khác mà quăng xuống dưới chỗ của cậu ả nói: “Nào bây giờ ta đã nghĩ lại rồi. Ta chưa muốn ngươi c.h.ế.t để có thể chứng khiến ngươi thay ta g.i.ế.c người trong gia đình ngươi. Và giờ hãy cầm lấy con d.a.o này g.i.ế.c em gái của ngươi. Và chịu làm tay sai của ta trong việc g.i.ế.c c.h.ế.t cả gia đình của ngươi. Thì may ra ta sẽ tha cho ngươi để ngươi một con đường sống...” Cậu mặc kệ những lời ả nói mà lao đến ôm chầm lấy em gái mình để khống chế nó, thậm chí đưa tay vuốt ve mặt nó trong khi nó cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi cậu. Còn cơ thể cậu thì m.á.u lại chảy ra không ngừng. Cậu với ánh mắt căm hận nhìn ả ngay lập tức đã lấy con d.a.o trên tay của em gái mình mà nói: “Em gái. Anh không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nhưng anh sẽ không trách em đâu. Bởi vì ả ta điều khiển em nên em mới như vậy. Và nếu như anh c.h.ế.t em hãy nhớ sống tốt nhé...” Đứa bé bị những giọt nước mắt của anh rơi xuống giờ đây cũng đã thức tỉnh. Ánh mắt nó đã trở lại bình thường mà đưa tay sờ mặt anh mình nói: “Anh hai ơi!” Cậu nhìn em gái mình đã bình thường mà mỉm cười trong sự hạnh phúc: “Em gái cuối cùng em cũng đã nhận ra anh rồi sao?” Anh chìm trong niềm vui chưa được bao lâu, thì ả ma nữ đã lên tiếng phá tan đi bầu không khí hạnh phúc kia khi hai người đã được đoàn tụ: “Ta không ngờ rằng tình cảm của ngươi, lại có thể đánh thức em gái của ngươi tỉnh dậy như vậy, nhưng mà ngươi đừng tưởng rằng ngươi làm như vậy, thì nó thật sự sẽ tỉnh lại. Nhưng điều đó là không thể đâu, bởi vì ta sẽ khiến cho nó bị ta khống chế một lần nữa...” Dứt lời ả đã nhắm mắt lại mà đưa tay lên miệng niệm bùa chú gì đó, trong khi cậu nhìn thấy điều này mà nghĩ đây chính là thời cơ của bản thân. Nên ngay lập tức đã đứng dậy, mà chạy đến chỗ của ả ta với con d.a.o trên tay, mang theo ý đ.â.m c.h.ế.t ả. Nhưng khi con d.a.o đ.â.m vào cơ thể của ả, cũng là lúc ả mở mắt ra, cậu cứ tưởng rằng mình sẽ g.i.ế.c được ả bởi con d.a.o này, nhưng không đổi lại là nụ cười đắc ý đầy thỏa mãn. Chốc lát ả đưa tay bóp lấy cổ của cậu, mà nụ cười man rợ lại vang lên ả nói: “Ta đã cho ngươi một cơ hội sống, nhưng ngươi vẫn luôn tìm con đường chết. Vậy thì ta sẽ tội nghiệp cho ngươi. Hơn hết là ngươi nghĩ rằng con d.a.o này có thể g.i.ế.c được ta sao, nhưng sự thật thì nó không làm được gì ta hết. Mà nó chính là thứ khiến cho ngày tàn của ngươi ập đến!” Tại chỗ của bà già kia cùng với Minh Quan đang trở về nhà, chỉ còn một chút nữa thì bọn họ cũng sẽ đến nơi. Lúc này Minh Quan bỗng cảm thấy tim của mình rất đau, nên đã đưa tay ôm chầm lấy n.g.ự.c của mình. Cậu bỗng có một cảm giác bất an, giống như đã có một điều gì đó xảy ra vậy, điều này khiến cậu chìm trong sự lo lắng, sau đó đã lên tiếng hỏi bản thân của mình rằng: “Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao trái tim của mình lại đau như thế này? Và rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi? Mình mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra!” Bà già kia nhìn chăm chăm cậu như vậy, mà cũng dần nhận ra một điều gì đó, ngay lập tức bà lên tiếng nói với cậu rằng: “Cậu có phải cảm thấy đau tim đúng không?” Cậu gật đầu đáp với bà: “Phải!” Bà nghe đến đây liền trở nên lo lắng, sau đó lên tiếng nói trong sự thở dài: “Hazz...Vậy là người nhà họ Minh lại có chuyện nữa rồi. Và tôi nghĩ người đó rất thân thuộc với cậu, nên cậu mới bị cơn đau tim như vậy. Thậm chí người này có một mối quan hệ rất lớn đối với cậu, có lẽ sẽ là người ở cạnh cậu trong tương lai gần...” Cậu nghe đến đây mà trở nên hoang mang: “Gì chứ người ở bên tôi trong tương lai gần, thậm chí là có mối liên kết với tôi là gì? Và rốt cuộc người đó đang gặp nguy hiểm gì chứ?” Bà lại thở dài nét mặt mang theo sự buồn rầu: “Hazz...Ta nghĩ là người đó sắp c.h.ế.t rồi, hơn hết chúng ta hãy mau trở về nhanh đi, trước khi người đó thật sự không giữ được mạng của mình nữa. Thì chúng ta cũng chẳng còn cách để cứu được cậu ta đâu!” Nói đến đây Minh Quan càng trở nên lo lắng hơn, sau đó bắt đầu cùng với bà cố gắng đi nhanh hết sức để quay trở lại nhà của Minh Long. Và rồi thời gian cứ dần trôi qua khoảng tầm 5 phút, bọn họ cũng đã về đến nhà của Minh Long. Minh Quan ngay lập tức đã tạo ra một nguồn sức mạnh, để có thể bảo vệ bản thân và người phụ nữ này. Trong việc vượt qua những con ma cây kia, Khi bọn chúng không ngừng tấn công họ. Nhưng khi nhìn cậu tạo ra sức mạnh bà lại lên tiếng nói: “Này cậu không cần làm vậy đâu, bởi vì tôi có thể xử lý được đám ma cây này. Và bọn chúng cũng chỉ như tét riêu đối với tôi mà thôi. Còn giờ chúng ta hãy ngay lập tức vào bên trong nào!” Sau đó Hai người cũng tiến vào bên trong nhà, trong khi những cái cây kia thì đã bắt đầu tấn công bọn họ, nhưng lại bị bà tạo ra một nguồn sức mạnh, giờ đây đã ngăn cản những đòn tấn công kia…

Bạn cần đăng nhập để bình luận