Thời Lẫm chăm chú lắng nghe nhịp tim, ánh mắt vô tình rơi xuống cổ tay của đối phương.
Người đó gầy gò và rất trắng, gần như có thể nhìn thấy các mạch m.á.u xanh xanh, cổ tay mảnh mai, dường như chỉ cần một tay là có thể bẻ gãy.
Nếu nằm trên giường, anh chỉ cần một tay là có thể giữ chặt hai cổ tay.
Ánh mắt Thời Lâm dần có vẻ mờ mịt. Áp lực trên tay cũng dường như nặng nề hơn một chút. Cho đến khi biết được tình trạng hiện tại, anh mới lấy lại tinh thần, bình thản buông tay.
"Nhịp tim hơi nhanh." Anh mở mắt lên, hỏi: "Nhìn cái gì?"
Linh Miên ngay lập tức đỏ mặt: "Tôi... không có."
Quả thực, trước mặt bác sĩ Trung y, không có gì có thể giấu được, ngay cả nhịp tim nhanh cũng bị anh phát hiện.
"Vị tỳ hư, khí nặng, chức năng tiêu hóa yếu."
Thời Lâm tiếp tục nói: "Ăn thực phẩm không lành mạnh có hại cho tiêu hóa, đặc biệt là mì ăn liền."
"Hả?"
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Linh Miên không ngờ anh lại có thể nhìn ra được, thậm chí biết chính xác đã ăn món gì.
"Miên Miên, em thường xuyên ăn mì ăn liền à?" Tần Lễ hỏi thêm từ bên cạnh.
Linh Miên ngại ngùng thừa nhận: "Khi học tập quá bận rộn, em thường ăn tạm mì, có thể đã ăn hơi nhiều."
"Như vậy không ổn, đó là vốn cách mạng. Em còn trẻ, cần phải chăm sóc bản thân, làm sao có thể ăn uống tạm bợ? Không có gì lạ khi em bị đau bụng."
Tần Lễ nhíu mày, nói tiếp: "Thời Lẫm, hãy kê cho em ấy một ít thuốc dạ dày đi, tôi thấy em ấy làm việc như không biết giữ gìn sức khỏe, không để ý gì cả, không chừng lần sau lại đi ăn mì ăn liền."
Thời Lẫm gõ vài chữ trên máy tính rồi bình thản nói: "Dạ dày cần phải được chăm sóc, thuốc không có tác dụng."
Anh dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, dễ phát triển thành loét tá tràng, viêm dạ dày mãn tính, viêm tụy, và... ung thư dạ dày."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luon-ben-em/chuong-24.html.]
Nghe thấy từ "ung thư dạ dày," Lâm Miên hoảng hốt ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của người đàn ông, như cười mà không cười.
Ánh mắt trêu chọc này không khác gì lần trước khi nói về tác hại của việc bán trứng. Đều là để dọa người.
Lâm Miên cắn môi, ủ rũ gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ ăn uống điều độ."
Dù sao từ "ung thư" khi được bác sĩ nói ra vẫn rất có sức răn đe, người bình thường chắc chắn sợ chết.
"Thế thì tốt, đến giờ ăn rồi, Miên Miên, em đi cùng tôi ăn cơm. Tôi nhớ gần đây có một quán cơm gia đình khá ngon, đúng lúc để bạn chăm sóc dạ dày."
Tần Lễ nhìn đồng hồ, nhiệt tình dẫn Linh Miên đi ăn cơm. Khi rời đi, hắn thuận miệng hỏi Thời Lẫm: "Cậu có muốn đi cùng không?"
Thời Lẫm đứng dậy: "Được."
Tần Lễ: "???"
Chẳng lẽ hắn vừa nghe nhầm?
Thời Lẫm vốn là một người làm việc cuồng nhiệt trong bệnh viện, cả ngày không ra khỏi tòa nhà, giờ nghỉ trưa cũng không thể rủ ra ngoài. Hắn định lịch sự mời lơi, không ngờ Thời Lẫm lại đồng ý nhanh như vậy?
Đây có phải là bác sĩ Thời Lẫm mà mọi người hay nhắc đến không?
"Còn chưa đi à?"
Thời Lẫm đã cởi áo blouse trắng, bên trong là một bộ sơ mi trắng cắt may chỉnh tề, không đeo cà vạt, hai cúc cổ áo mở, lộ ra một phần xương quai xanh, khí chất thêm phần hấp dẫn.
Lâm Miên nhìn một lúc rồi vội vã chuyển ánh mắt đi.
Không thể không nói, người đàn ông này quá hấp dẫn, khiến cho mỗi khi nhìn vào, đầu óc lại vô thức hiện lên những hình ảnh khiến tim đập loạn xạ.
Tai cô lại càng nóng bừng.