Luôn Bên Cạnh Anh

Chương 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Cái gì? Cô gái, cô nói rõ ràng hơn được không? Cụ thể là bạn cô..." Lời của cảnh sát còn chưa nói xong, điện thoại đã hết pin, tắt nguồn.

 

Nhìn màn hình điện thoại đen kịt, trong lòng Lạc Yên thấp thỏm, cô thầm cầu nguyện cho Tô Niệm có thể bình an vượt qua chuyện lần này.

 

 

Nửa tiếng sau, ở con hẻm nhỏ.

 

Tô Niệm và bốn gã đàn ông kẻ chạy người đuổi suốt một thời gian dài, thể lực của Tô Niệm đã sắp cạn kiệt nhưng đám đàn ông vẫn không chịu buông tha cho cô ta, vẫn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột.

 

Rốt cuộc Tô Niệm cũng không chống đỡ nổi nữa, thân thể chậm rãi ngã xuống trước ánh mắt mừng rỡ của đám đàn ông, đôi mắt cô ta dần dần khép lại.

 

Đám đàn ông bước đến trước mặt cô ta, không hẹn mà cùng nhau thở dốc, một trong bốn gã cao giọng mắng chửi:

 

"Mẹ kiếp, chó má thật, ả đàn bà này chạy nhanh như gió, nếu còn đuổi bắt như vậy thêm một lúc nữa, chắc tao c.h.ế.t trước nó mất."

 

"Thôi nào, người đã tới tay rồi, bây giờ thì tha hồ mà trừng phạt cô ta."

 

"Đúng vậy, mất một lúc mới bắt được người tới tay, chơi c.h.ế.t cô ta cho bỏ tức."

 

Bốn gã nhìn nhau, sau đó gật đầu, cả bốn người cùng nhau tiến đến, ngay lúc những bàn tay dơ bẩn kia sắp chạm vào cơ thể vốn chẳng còn nhiều vải vóc che chắn của Tô Niệm, đột nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi.

 

Cả bốn người sửng sốt nhìn nhau, sau khi chắc chắn rằng kia thật sự là tiếng còi xe cảnh sát, bọn họ thấp giọng chửi, nhanh chóng bỏ chạy trước khi bị phát hiện ra.

 

Quả thật bọn họ đã đoán đúng, người đến thật sự là cảnh sát. Xe cảnh sát lái đến gần con hẻm dài, dừng ngay trước cơ thể vốn đã sớm kiệt sức của Tô Niệm, một người thân mang cảnh phục đi xuống, đỡ Tô Niệm lên rồi đưa lên xe, sau đó báo cáo với một người có cấp hàm cao hơn.

 

"Cục trưởng, đúng như những gì cô gái kia đã nói, thật sự có người đang gặp nguy hiểm, nhìn qua thì có vẻ như là sắp bị cưỡng hiếp."

 

Người được gọi là cục trưởng kia nhìn cơ thể gần như trần truồng đang được viên cảnh sát đỡ, một lúc sau, ông ta gật đầu:

 

"Xem ra cô gái kia không phải là đang trêu chọc chúng ta, trước tiên cứ đưa người về đồn trước đã, tra hỏi sau."

 

"Vâng."

 

Thanh âm cuối cùng vừa dứt, cục trưởng khởi động xe, chiếc xe nhanh chóng được lái đi.

 

Có lẽ là do lực chú ý của bọn họ đều tập trung trên người Tô Niệm, nên đến khi rời đi, bọn họ không hề phát hiện ra Lạc Mạn đang đứng nép mình run rẩy ở phía sau bức tường.

 

Khoảng 15 phút sau, xe đã lái đến nơi, chiếc xe màu xanh dừng lại trước đồn cảnh sát.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/luon-ben-canh-anh/chuong-23.html.]

Hai người cảnh sát, một già một trẻ từ từ đi xuống, đi cùng bọn họ còn có Tô Niệm đang hôn mê bất tỉnh được bọn họ đỡ vào, sau đó dùng một vài biện pháp để khiến cô ta tỉnh lại.

 

Tô Niệm ngất đi vì kiệt sức, cũng không có gì quá nghiêm trọng, bọn họ dùng vài cách đơn giản, chỉ 10 phút sau, Tô Niệm mơ màng tỉnh lại.

 

Cô ta mở mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau khi phát hiện nơi đây không phải là cái nơi vắng vẻ khiến cô ta ám ảnh kia, lại nhìn thấy viên cảnh sát trẻ trung ở trước mắt, Tô Niệm khẽ thở phào một hơi, vẻ kinh hoảng trong mắt dần dần rút đi.

 

Thật may... Cô ta thoát nạn rồi.

 

Viên cảnh sát thấy cô ta đã tỉnh, anh ta cúi đầu nhìn người trên giường, trên tay cầm cuốn sổ nhỏ cùng một cây bút, thanh âm không cảm xúc vang lên:

 

"Cô tên là gì?"

 

Nhìn viên cảnh sát trẻ trung với bộ cảnh phục màu xanh trước mắt, Tô Niệm ngây người, sau đó vội vàng quay đầu nhìn khắp nơi.

 

Nơi đây... Chính là đồn cảnh sát…

 

Như vậy có nghĩa là... người mà cô ta gọi điện cầu cứu xin giúp đỡ kia không hề đến cứu cô ta.

 

"Đáng ghét!" Tô Niệm rủa thầm trong lòng.

 

Nếu như không phải cảnh sát tình cờ phát hiện ra rồi đưa cô ta về đến đồn cảnh sát, có lẽ bây giờ cô ta đã bị đánh đàn ông kia chà đạp đến c.h.ế.t đi sống lại, sau đó bị Lạc Mạn dùng đoạn video nhạy cảm quay lại cảnh kia uy h.i.ế.p rồi…

 

Tô Niệm càng nghĩ càng cảm thấy phẫn nộ, cô ta vội vàng đưa bàn tay mò mẫm trong túi quần, nóng lòng muốn biết được người mà cô ta gọi điện cầu cứu là ai.

 

Tô Niệm lấy từ trong túi quần ra một chiếc điện thoại, cô ta kiểm tra lịch sử cuộc gọi, phát hiện người lúc đó mà cô ta gọi đến không phải ai khác, chính là Lạc Yên - em gái của Lạc Mạn, cũng chính là người mà Lạc Mạn ghét nhất.

 

Điều này đồng nghĩa với việc người cứu cô ta không phải là Lạc Yên.

 

Nhưng cô ta nhớ rõ ràng khi ấy có người nghe máy cơ mà, tức là không phải do Lạc Yên bận việc gì cả, cô chỉ đơn giản là vô tâm, nhìn thấy bạn học cũ gặp nạn nhưng không muốn cứu mà thôi.

 

Hoá ra, Lạc Yên lạnh lùng như vậy sao? Mặc dù trước kia, hồi còn đi học, cô ta không ít lần bôi xấu sau lưng Lạc Yên, nhưng những việc làm của cô ta so với những kẻ thường xuyên bắt nạt Lạc Yên thì hoàn toàn bình thường mà. Tại sao cô có thể m.á.u lạnh đến như vậy?

 

"Ha, quả nhiên là chị em ruột, dù không vừa mắt nhau nhưng không thể phủ nhận, tâm địa bọn họ đều rắn rết như nhau." Trong lúc tức giận, Tô Niệm không khống chế cảm xúc được, đem suy nghĩ nói ra thành lời.

 

Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh, thấy Tô Niệm hồi lâu cũng không trả lời câu hỏi mà anh ta đưa ra, lại còn tự nói chuyện một mình như kẻ thần kinh, trong lòng không khỏi sinh ra cảm xúc bực bội.

 

"Cô tên là gì?" Anh ta hỏi lại một lần nữa, thanh âm thiếu kiên nhẫn kia thành công kéo đầu óc đang bay xa của Tô Niệm trở về thực tại.

 

Cô ta giật mình, vội vàng trả lời: "Tôi tên là Tô Niệm."

 

"Cô còn nhớ tại sao bản thân lại gặp chuyện kia không?" Cảnh sát trẻ tiếp tục hỏi, bàn tay cầm bút vẫn không ngừng ghi chép vào trang giấy trong cuốn sổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận