Lật Bàn! Sau Khi Lấy Lại Vận Khí Thì Không Nhịn Được Nữa

Chương 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Người... Người rừng Tarzan ? 】

【 Cười c.h.ế.t mất, Trì khiếp sợ tám trăm năm: Đây là điều mà con thể ? 】

【 Thiển , rốt cuộc em còn bao nhiêu điều bất ngờ nữa? 】

【 Flycam ! xem Thiển đu dây từ góc của flycam! 】

Trì Phong Tiêu vội vàng đuổi theo phía , cuối cùng cũng đuổi kịp Trì Thiển đang dừng đợi .

Hai bố con Thẩm Tĩnh lo lắng theo cũng kinh ngạc, ở đây thực sự một con sông.

Hơn nữa, bờ sông bằng phẳng rộng rãi, thích hợp để dựng trại.

Họ thầm cảm thấy may mắn vì tiếp tục theo hướng sai lầm của Cố Họa.

Hơn hai tiếng đồng hồ .

Trải qua việc ong đốt, rơi xuống vũng bùn, thậm chí suýt chút nữa xông lãnh địa của gấu đen, ba nhóm còn cũng tìm thấy con sông.

—— Ở ngay bờ bên của Trì Thiển.

Họ mệt đến thở , sang bờ bên .

Lều trại bên dựng xong, đang vui vẻ ăn lẩu tự sôi, mùi thơm bay sang tận bên .

Nguyên Ưu Nhi tức giận đến đỏ mắt: " bảo theo chị Thiển Thiển mà chị ! Đi một vòng lớn như , thật uổng công!"

Nguyên Nhã Nhã an ủi cô nhóc: "Ưu Nhi, ngoan nào. Chương trình chủ yếu là dạy chúng cách tự lập, chứ dựa dẫm khác."

" , Ưu Nhi. Bây giờ chịu khó đường vòng một chút, con đường sẽ bớt gập ghềnh hơn." Cố Họa khuyên nhủ.

Nguyên Ưu Nhi sắp đến nơi, bọn họ điên ! Ai thích đường vòng chứ!

Lăng Càn liếc mắt sang bờ bên : "Chút đồ ăn ít ỏi mà Trì Thiển mang theo chắc chắn trụ bao lâu, bọn họ đủ dụng cụ, đến cả bẫy đơn giản để săn bắt cũng ."

Sớm muộn gì cũng hối hận.

"Không Trì chiều hư cô bé như để gì." Tần Việt lắc đầu.

Cố Họa : "Chúng cũng nhanh chóng dựng lều, ăn cơm thôi."

Với tính cách của Trì Thiển, sớm muộn gì cũng mắng c.h.ế.t trong chương trình tạp kỹ .

Cũng cần cô tay.

【 Nghe lời Thiển thì mười phút là tìm thấy sông , mà bọn họ cứ thích tốn thời gian gấp mấy , gì đáng tự hào 】

【 Trì Thiển may mắn thôi, leo trèo cao, tìm nhanh hơn cũng là bình thường 】

【 Cười c.h.ế.t mất, định nghĩa "bài tập giấy" 】

【 Tần Việt và Cố Họa khuyên nhủ hết lời , tiếc là ảnh đế Trì , đến lúc đó đừng mà cầu cứu bọn họ 】

Bên sông, khi ăn xong nồi lẩu tự sôi thơm phức, Trì Phong Tiêu theo lời Trì Thiển, tìm một đống lá cọ cho cô.

"Cháu cái gì?"

"Làm giường ngủ chứ, trải chiếu đất ?"

Trì Thiển dùng dây thừng buộc một chiếc giường đơn giản giữa hai cái cây, chỉ cần trải lá cọ lên là thể ngủ.

Hơn nữa cách mặt đất hơn một mét, thể phòng tránh rắn rết.

Trì Thiển xoay , chìa tay về phía Trì Phong Tiêu: "Cậu, bế cháu lên."

Trì Phong Tiêu cô với vẻ thích thú: "Sao nào, chút độ cao cũng leo lên ? Nhóc lùn."

Trì Thiển: "Mọi đều cao hơn mét bảy, giỏi thì cao lên hai mét hãy cháu."

Trì Phong Tiêu sờ mũi, đỡ cô lên chiếc giường treo.

Nói chứ, con bé lùn lùn cũng đáng yêu thật.

Trì Thiển thử độ chắc chắn của chiếc giường, xác nhận thể ngủ , liền xuống.

Trì Phong Tiêu: "Không xuống nữa ?"

"Cháu buồn ngủ , bình thường giờ cháu ngủ trưa." Trì Thiển nhắm mắt , vô cùng bình thản.

Vậy mà đầy nửa phút ngủ .

Trì Phong Tiêu bái phục cô, ở nơi hoang dã thế mà vẫn thể ngủ ngon lành như .

Anh cũng thử xem chiếc giường mà Trì Thiển cho thoải mái .

Trước khi leo lên, Trì Phong Tiêu còn lo lắng chiếc giường thể đứt , kết quả là nó vững vàng chịu trọng lượng của .

Không Trì Thiển thế nào nữa.

Thẩm Gia Thư ở phía mà thèm : "Bố ơi, bố giường như ?"

Thẩm Tĩnh im lặng hai giây, : "Xin con trai, nhưng bố lều ."

Chỉ là lúc , chiếc lều bỗng nhiên còn hấp dẫn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lat-ban-sau-khi-lay-lai-van-khi-thi-khong-nhin-duoc-nua/chuong-21.html.]

Trì Phong Tiêu và Thẩm Tĩnh rời để khảo sát địa hình, để Thẩm Gia Thư ở trông chừng Trì Thiển, phòng trường hợp cô ngủ quên thú dữ tha mất.

Cố Họa ở bờ bên thấy Trì Thiển gì cả, chỉ ăn ngủ, suýt nữa thì bật .

Ai mà chịu nổi cái loại tiểu thư chứ?

Một tiếng , Trì Thiển tỉnh ngủ.

Cô duỗi lưng một cái, bụng đói meo .

Giờ nên ăn xế chiều .

đó huýt sáo, hai tay khoanh gối lên đầu.

Không bao lâu , cây xuất hiện một bóng đen.

Một con khỉ một tay treo cành cây, trong n.g.ự.c ôm một nải chuối, phát tiếng "ác ác".

"Chính là mày gọi Mỹ Hầu giao đồ ăn đấy ?"

Trì Thiển chút khách khí xòe tay : "Cảm ơn nha, năm khen ngợi."

"Ác ác!" Khỉ ném chuối lòng cô, đu cành cây rời .

【?? Con khỉ đưa Trì Thiển chuối ăn? 】

【 Không tặng , động tác là ném, nghĩa là con khỉ cẩn thận rơi...? 】

【 Khỉ giữ đồ ăn lắm, ? Lần đến núi XX, đám khỉ đó cướp đùi gà của bỏ chạy, túi nilon cũng thèm chừa  】

【 Lúc xuống núi khỉ đánh 】

để sữa trong túi quần khỉ chọc thủng l.i.ế.m hết cả đường, suýt nữa thì “tiên sư nó”】

Thẩm Gia Thư xổm gốc cây cũng kinh ngạc: "Tại khỉ cho chị chuối?"

Trì Thiển: "Chị thích ăn chuối lắm, nếu như em cho đào thì hơn."

"Có chuối cũng ... tại khỉ cho chị chuối chứ!" Thế giới quan của Thẩm Gia Thư như sụp đổ.

Trì Thiển chia cho hai quả chuối, nghiêm túc : "Kỳ thực chị còn một phận, chính là công chúa rừng rậm Angelina - Mộng - Ly Mị Đại - Khắc Lý Khắc Toa, hãm hại nên mới lưu lạc đến đây."

"Chỉ cần bây giờ em chuyển khoản cho chị 50 tệ ăn KFC, sẽ lập tức kế hoạch báo thù của chị."

Thẩm Gia Thư năm nay mười tuổi ngây thơ: "50 tệ là thể ? Công chúa điện hạ, em trả ?"

【 Ha ha ha Trì Thiển lừa gạt trẻ con như , lương tâm cô bé c.ắ.n rứt ! 】

【 Sao thật sự tin lời cô chứ! 】

【 Em trai Gia Thư: Em cho một trăm, lập tức dạy em đu dây! 】

【 Đáng ghét, là lừa đảo KFC! Có ai đến quản lý ! 】

Trì Phong Tiêu và Thẩm Tĩnh trở về doanh trại khi trời tối, mang về một đống cành khô và một ít rau dại, quả dại.

Sau đó, họ thấy một nải chuối gốc cây.

"Cái ?"

"Khỉ tặng!" Thẩm Gia Thư nghiêm mặt : "Khỉ tặng cho Trì Thiển công chúa!"

Trì Thiển thản nhiên ăn chuối, hề chút hổ nào khi gọi là công chúa.

Trì Phong Tiêu bật : "Sao cháu là các cháu gọi đồ ăn bên ngoài về. Còn nữa, tại cháu gọi Trì Thiển là công chúa?"

Thẩm Gia Thư bèn lặp những lời Trì Thiển , còn kể thêm chuyện đưa một cái xúc xích để kế hoạch báo thù.

Hai lớn nín đến khổ sở.

Cháu lừa , nhóc con ạ.

Con bé thèm xúc xích của cháu đấy!

"Á!"

Bờ sông bên đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.

Tiếng gấu gầm gừ mơ hồ vọng từ trong rừng cây, cây cối rung chuyển.

Nhóm Cố Họa tại chọc gấu đen, mãi cắt đuôi nó, còn dẫn đến tận doanh trại.

Họ vội vàng đến mức lều cũng kịp tháo, ôm balo chạy về phía bờ sông đối diện.

Nước sông sâu, cho dù là trẻ con cũng thể lội qua .

Lên bờ một cách chật vật, cả đám bệt xuống đất, chẳng còn chút hình tượng nào.

Con gấu đen đuổi đến bên bờ sông, dường như qua đây.

Sắc mặt Trì Phong Tiêu khó coi, lông mày nhíu chặt: "Mấy rảnh rỗi sinh nông nổi trêu chọc gấu thì thôi, kéo chúng xuống nước gì?"

"Anh Trì, chúng em cũng ở đó chờ c.h.ế.t." Tần Việt thở hổn hển: "Con gấu đó chắc chắn sẽ qua đây , hơn nữa chúng nhiều ..."

Lời còn dứt, con gấu đen chạy đến nơi.

Chân Nguyên Nhã Nhã mềm nhũn, kịp chạy trốn, theo bản năng đẩy Nguyên Ưu Nhi bên cạnh !

Bạn cần đăng nhập để bình luận