“Truyện mà cũng ? Người em , đều chuyền hết một lượt !” Triệu Huy vẫn định , vỗ n.g.ự.c : “Tối hôm cả một đêm, sợ đến nỗi tối qua còn mơ thấy ác mộng, cho nên nhân lúc trời sáng ở đây , tới chỗ đáng sợ thì xuất hiện.”
Một đàn ông, tiểu thuyết dọa thành thế .
Trình Nhượng xem thường: “Đáng sợ như ? cũng xem nào.”
“Không những dọa , còn !” Triệu Huy bảo vệ sách, cảnh giác : “Không cho! Cậu tự mà mua!”
Trình Nhượng lên cướp, Triệu Huy sống c.h.ế.t chịu đưa, hai chạy quanh sân tập mấy vòng, nhiều đều thu hút, đều reo hò kêu bọn họ đánh một trận, ai thắng thì sách cho đó , cũng thừa cơ hội giành cuốn sách. Mà Triệu Huy coi nó như cục cưng, những ai là đối thủ của , huống hồ còn thêm một Trình Nhượng.
“Không cho thì cho, tên nhỏ mọn như tự dọa , ông đây mới hứng thú.” Trình Nhượng cầm mũ đội lên đầu, lạnh lùng hừ một tiếng, rời với vẻ mặt lạnh lùng.
…
“Ngay cả danh cũng như .” Lạc Bắc Sương cầm danh xem tới xem lui mấy , vẫn cảm thấy khó tin: “Thật ngờ lấy nó.”
Cô bảo Sở Tiểu Điềm tìm Đoàn Tiêu cũng chỉ để cô thử vận may mà thôi.
“Cậu giữ kỹ nó , nếu cho thì hôm nào đó cần thiết, chừng thật sự sẽ chịu giúp .” Lạc Bắc Sương hiếm khi cảm thấy ngưỡng mộ: “Cậu ? Danh tớ nhận một ngàn thì cũng tám trăm tấm , nhiều cộng như chừng cũng hữu ích bằng tấm danh của .”
Vốn dĩ Sở Tiểu Điềm ở bệnh viện với Lạc Bắc Sương, nhưng khi Lạc Bắc Sương cô kể xong thì lạnh lùng, vô tình từ chối: “Tớ buổi tối còn bản thảo, cập nhật chương mới. Nếu như hôm nay xin phép mà nghỉ, những của sẽ đóng chiếm khu bình luận bằng lời lẽ than vãn thì ? Tớ tội nhân , hơn nữa tớ còn trông mong cập nhật để khi ngủ đó.”
Sở Tiểu Điềm đắp mặt nạ lên cho cô , với giọng khó tin: “Đọc khi ngủ? Không mơ thấy ác mộng đấy chứ? Cậu cảm thấy những thứ đáng sợ, khó khiến ngủ ? Đừng vì tình nghĩa bạn mà ủng hộ tớ đến mức , Lạc Bắc Sương! Nếu như dọa bệnh tật gì đó, tớ sẽ áy náy lắm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lam-nung-la-uu-diem/chuong-22.html.]
“Cậu biến .” Lạc Bắc Sương đắp mặt nạ, nghiêm mặt : “Những gì dọa lắm, nhưng nội tâm chị đây lớn mạnh, gặp nhiều ma quỷ xã hội , ma trong sách đáng sợ hơn nữa cũng là gì chứ.”
“...”
“À, căn nhà của cho thuê ?”
Lạc Bắc Sương đến căn nhà của cô, đầu năm nay cô tích góp tiền bản thảo hai năm nay và tiền ăn xài tiết kiệm để mua một căn nhà cách chỗ khá xa. Nhà là Lạc Bắc Sương chọn chung với cô, tiền trả đầu tiên là hơn ba trăm nghìn tệ, đó chính là trả tiền vay mua nhà. Từ khi trang trí xong thì vẫn ai ở.
“Vẫn , ngày mai tớ đăng thông tin căn nhà lên mạng.”
Hiện giờ tuy rằng cô phiền muộn chuyện ăn uống, nhưng tiền thuê nhà của cũng rẻ, còn thu nhập của công việc, chỉ đành dựa tiền phí bản thảo, nhà mới mang cho thuê thu ít tiền thuê cũng .
“Nói cũng , một ở trong nhà những thứ đáng sợ c.h.ế.t , tớ khuyên nên tìm một đàn ông . Mỗi sợ hãi thì rúc lòng , để xoa đầu , hôn lên trán , thì vận động giường. Như thì sẽ chẳng sợ gì nữa .” Lạc Bắc Sương dừng một lát, tiếp: “Đương nhiên, tiền đề là tìm một đáng tin cậy, thể mang cảm giác an cho .”
Sở Tiểu Điềm lắc đầu: “Tớ cần.”
Thực hiện giờ cô hề ý định yêu đương, lúc tiếp xúc với con trai cũng ít, cộng thêm cô từng xem mắt, đều ai khả năng phát triển lên cả.
Lúc học cũng nhiều theo đuổi cô, nhưng giờ cô hề cảm giác gì.
… Đây lẽ cũng là nguyên nhân lúc cô truyện ngôn tình, đều tuyến tình cảm của cô giống như bãi shit chăng.