Ta ngồi bên mép giường làm kim chỉ. Trời dần chuyển lạnh, ta muốn may cho Thôi Yến một chiếc áo dày, dù trong phủ đã có nha hoàn chuyên làm việc này, nhưng ta cũng nên thể hiện một chút.
“A Miêu.” Không biết từ lúc nào, Thôi Yến đã tỉnh, gọi ta.
“Sao nàng không ngủ trưa?”
Ta kéo lại chăn đắp cho hắn: “Ta không quen ngủ ban ngày, huynh cứ ngủ là được rồi.”
“Nhưng A Miêu, tay ta đau.”
Ta vội đặt kim chỉ xuống, ngồi lại xoa tay cho hắn. Xoa được một lúc, ta bảo hắn tiếp tục ngủ, hắn lại nói: “A Miêu, đầu ta đau.”
Ta lại đưa tay xoa trán.
Vừa xoa trán xong, hắn lại kêu ngứa lưng: “Nàng gãi giúp ta một chút.”
Hắn nằm sấp trên giường nhìn ta, đôi mắt đen láy lấp lánh, khiến người ta không nỡ từ chối.
Ta vén áo hắn lên, gãi cho: “Ngứa chỗ nào? Đây hay là đây?”
“Chỗ nào cũng ngứa.” Thôi Yến đáp.
Tay ta vừa đặt lên lưng hắn, liền cảm thấy làn da hắn thật mềm, mịn như tơ tằm. Càng gãi, ta lại càng thấy mũi mình cũng ngưa ngứa theo.
“Nàng đang nghĩ gì đó, A Miêu?” Thôi Yến chợt hỏi.
“… Sinh con.” Ta buột miệng thốt ra.
Thôi Yến lập tức trở mình nhìn ta, gật gật đầu: “Vậy thì ta với A Miêu cùng sinh con.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Hả?” Ta giật mình, vội vàng khoát tay: “Không được không được… Ta không thể sinh con với huynh.”
Hắn cau mày, tỏ vẻ không vui, còn hừ một tiếng.
“Biểu ca?”
“Hừ!”
“Vậy… vậy ta hôn huynh một cái được không?” Ta dỗ dành.
Hắn liếc mắt nhìn ta, ta vội vàng hôn lên má hắn một cái, ai ngờ hắn đột ngột dang hai tay: “Còn muốn ôm nữa!”
Trời đất ơi, hắn còn chưa mặc áo nữa kìa.
Ta đành ôm lấy hắn, mà mũi ta lại bắt đầu ngứa ngáy, chỉ sợ bản thân lại chảy m.á.u mũi mất thôi.
“A Miêu.”
“Hử?”
“A Miêu.”
“Sao vậy?”
Hắn ghé mặt vào vai ta, nhẹ nhàng cọ cọ: “Ta thích A Miêu.”
Mái tóc mềm mịn của hắn cứ thế khẽ cọ nơi vành tai ta, ngưa ngứa mà cũng ngọt ngào, từng chút từng chút len vào tận trong tim.
Ta đã cầu xin thần linh ba năm, ngày ngày khấn nguyện xin một vị phu quân không thể hành phòng.
Nhưng nếu phu quân lại vừa ngoan ngoãn vừa quấn người như thế này…
Sai rồi, sai rồi… quả thật là ta đã tính sai rồi!
Ngày hôm sau, ta theo lệ hồi môn, trở về nhà mẹ đẻ.
Cô mẫu không cho Thôi Yến đi theo, nên ta định buổi sáng sẽ lén đi, ăn xong bữa trưa là quay lại.
Nào ngờ lúc chuẩn bị lên xe, Thôi Yến lại bám lấy thành xe ngựa, sống c.h.ế.t đòi đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khuong-mieu/chuong-4.html.]
Cô mẫu cũng không còn cách nào, đành dặn dò ta một tràng:
“Không được ăn bậy uống bậy, không được nói chuyện với người lạ, trông cho kỹ vào! Nếu nó xảy ra chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Thôi Yến hí hửng leo lên xe, ban đầu còn ngồi nghiêm chỉnh, nhưng ngồi một lúc lại không yên, bèn nằm xuống, gối đầu lên đùi ta.
“A Miêu, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Huynh muốn đi đâu chơi?”
Ánh mắt Thôi Yến sáng rực như sao, giọng hớn hở: “Đi đâu cũng được, chơi gì cũng được, chỉ cần được ở bên A Miêu là được.”
“Được! Chờ huynh khỏi bệnh, ta dẫn huynh đi chơi.” Ta cười đáp.
Về tới nhà, phụ mẫu thấy Thôi Yến cùng ta hồi môn, mặt mày rạng rỡ.
Không chỉ có họ, đến cả tộc trưởng cũng đích thân đến. Nhưng vừa thấy dáng vẻ Thôi Yến hiện tại, liền nước mắt giàn giụa.
Trong nhà bày tiệc rượu, mọi người ăn uống xong thì ai về nhà nấy. Mẫu thân ta vui vẻ đánh giá Thôi Yến từ đầu tới chân: “Giống tiên đồng giáng trần thật đó.”
Ta đứng bên cạnh gật gù: đúng là giống thật.
“Miêu Miêu à, sớm sinh một đứa đi.” Mẫu thân ta nói.
Không ngờ ngay cả bà cũng nhắc đến chuyện này, ta đỏ mặt liếc Thôi Yến một cái.
“Giờ không sinh, đợi sau này nó khỏi bệnh, nhà họ Thôi kiểu gì chẳng cưới thiên kim nhà quan cho nó, đến lúc đó thì con tính sao? Tối nay về phòng động phòng ngay đi, chỉ cần con có thai, dù người ta muốn đuổi, cũng phải nhìn vào mặt cháu nội mà nể nang.”
Ta vội cắt ngang: “Con tự có tính toán, mẫu thân đừng nói bừa.”
Ta bưng chén bát ra giếng rửa, Thôi Yến kéo ghế nhỏ ngồi bên cạnh, chăm chú xem đàn gà con lóc nhóc.
“Khương Miêu.” Ngoài cổng vang lên tiếng gọi, là Trần Đông Nam tay xách hai quả bí đỏ, mặt đỏ bừng bước vào.
Ta thấy hắn khựng lại một chút, liền hỏi: “Đông Nam ca, sao huynh về rồi? Không phải đang làm công trên trấn sao?”
“Hai… hai ngày trước nghe nói muội gả chồng rồi?” Hắn đặt hai quả bí đỏ xuống đất, ánh mắt đã rơi lên người Thôi Yến, sắc mặt cũng theo đó mà tái đi vài phần. “Hắn… hắn là người đó sao?”
Ta gật đầu: “Là đại công tử nhà họ Thôi, cháu ngoại của tộc trưởng. Hồi nhỏ từng về thôn ta, huynh từng gặp qua đấy.”
Thôi Yến ban đầu còn đang nhìn đàn gà con, giờ chỉ nhìn chằm chằm Trần Đông Nam.
“Muội… muội có thể ra đây một chút không? Ta có lời muốn nói riêng với muội.” Trần Đông Nam nói.
Ta nhìn lại Thôi Yến, xác nhận hắn không có gì bất thường mới đi theo Đông Nam đến bên cổng viện.
“Sao… sao muội lại đột ngột gả đi?” Hắn hỏi.
Ta cũng chẳng tiện nói với hắn rằng mình đã quỳ lạy khấn vái ba năm liền để cầu được một mối nhân duyên như vậy, may là nhờ Phật Tổ hiển linh.
Ta vừa định mở miệng, thì Thôi Yến đột nhiên lên tiếng: “A Miêu, người đó là ai?”
Ta sững lại, vội quay đầu giới thiệu Trần Đông Nam cho hắn.
Hiển nhiên, Thôi Yến không thích Trần Đông Nam, kéo tay ta đi luôn. Đi được mấy bước lại quay đầu nói với Trần Đông Nam:
“Nàng là của ta!”
Trần Đông Nam đứng ngẩn ra ở cổng, mặt đầy lúng túng.
Ta quay lại giếng tiếp tục rửa bát, lần này Thôi Yến chẳng buồn nhìn gà con nữa, chỉ chăm chăm nhìn ta.
“A Miêu, hắn đâu có đẹp bằng ta.”
Ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
“Vậy muội thích hắn, hay là thích ta?”
“Đương nhiên là thích huynh rồi. Huynh đẹp thế này, ai sánh được mà so.”