Không làm người công lược

Chương 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày cuối cùng, hệ thống đột nhiên im ắng một cách kỳ lạ. Tôi đoán chắc nó đã hiểu bản thân không thể thuyết phục được tôi nên không muốn nói nữa. 

 

Tối hôm đó, thái độ của Thẩm Từ có chút kỳ quái. Lúc ăn cơm cứ lén lút nhìn tôi, ánh mắt như muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời. 

 

Ba ngày sau, anh đều nghỉ làm, cả ngày dính chặt lấy tôi không buông. Lúc đó, trong lòng tôi chợt có linh cảm không tốt. 

 

Buổi tối ngày cuối cùng, sau khi dùng bữa, Thẩm Từ đột nhiên mỉm cười nói với tôi:

 

-Nhắm mắt lại đi, anh có quà tặng em.

 

Tôi mong chờ nhắm mắt. Sau đó, một âm thanh nức nở vang lên bên tai:

 

-Anh yêu em.

 

Tôi sợ hãi mở to mắt. Trước mặt tôi, Thẩm Từ mỉm cười thật đẹp trong khi nước mắt vẫn đang rơi. Tôi lập tức hiểu được điều gì đang xảy ra, không màng gì nữa mà quát to:

 

-Hệ thống! Là mày đúng không! 

 

Hệ thống không trả lời tôi, chỉ tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành một cách đầy vui sướng. Tôi quay phắt đầu, muốn nói thêm một câu với Thẩm Từ, nhưng không còn kịp nữa. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-lam-nguoi-cong-luoc/chuong-9.html.]

Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy gương mặt thân quen của cha mẹ. Thấy tôi tỉnh lại, họ mừng đến phát khóc, vội gọi bác sĩ vào kiểm tra. Kết quả kiểm tra tốt đến mức tôi có thể xuất viện ngay lập tức, bác sĩ liên tục hô to kỳ tích y học. Người hôn mê ba tháng liền mà tỉnh lại liền khôi phục hoàn toàn, không phải kỳ tích y học thì là gì.

 

Ba mẹ đã làm thủ tục xuất viện ngay lập tức cho tôi. Về đến nhà, họ lập tức lap vào bếp nấu một bữa linh đình chúc mừng tôi bình an vô sự. Tôi mở điện thoại kiểm tra, quả nhiên thấy được tài khoản của mình có thêm một chuỗi số không thật dài. Tất cả đều đang nói với tôi rằng, đó không phải là mơ. 

 

Tháng đầu tiên sau khi trở về, tôi rất nhớ Thẩm Từ. Nhớ đôi mắt của anh, nhớ nụ cười của anh, nhớ cách anh làm nũng với tôi mỗi ngày. 

 

Ba tháng sau khi trở về, tôi vẫn nhớ Thẩm Từ. Gần như ngày nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

 

Một năm sau khi trở về, hình bóng của Thẩm Từ vẫn còn nguyên ở đó. Tôi đã thôi tìm cách ngừng nhớ về anh. Ngược lại, tôi bắt đầu nhớ về anh nhiều hơn, tận hưởng những giấc mơ về anh mỗi đêm.

 

Ba mẹ tôi đã nhận ra sự bất thường của tôi, giục tôi đi gặp bác sĩ tâm lý. Bọn họ cho rằng tôi mắc chứng hoang tưởng, yêu đương với một người mà mình tưởng tượng ra. Chỉ có tôi biết đó không phải là tưởng tượng. 

 

Một tháng sau đó, dưới sự ép buộc của ba mẹ, tôi tham gia một buổi xem mắt. Tôi định chỉ đến cho có lệ, nhưng khi thấy người đàn ông ngồi trước mặt, cả người tôi như c.h.ế.t lặng. 

 

Khuôn mặt đó, ánh mắt đó, và cả nụ cười quen thuộc đó nữa. Đó là Thẩm Từ của tôi!

 

Trước ánh mắt ngỡ ngàng những người xung quanh, tôi ôm chầm lấy anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi, ướt đẫm vai áo anh. Thẩm Từ cũng ôm chặt lấy tôi, nói với giọng đầy chắc chắn:

 

-Lần này chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận