“Anh…  Diên Chu, bây giờ bên ngoài  là ,  đừng…”
Cố Diên Chu  giọng  nũng nịu của cô, trong đầu  ngừng hồi tưởng  cảnh đêm qua.
Đặc biệt là lúc cô nắm lấy vai , từng tiếng gọi “ ơi,   của em ơi…”
Đến bây giờ,  vẫn còn cảm thấy m.á.u trong  như  phun trào, cảm giác đó khiến  ngứa ngáy trong lòng.
“Vợ , đợi .”
Cái gì?
Thấy  chạy  nhanh chóng, Trì Ngọc Nhan vẫn  kịp phản ứng.
Cô dứt khoát tập tễnh leo lên tường, thấy cô bạn  đang đấu gà trong sân, cô “cạch cạch” hai tiếng, hai   thành công bắt liên lạc.
“Cậu   với chồng  ? Mai chúng   thị trấn nhé.”
“Cơ hội chỉ  một   thôi,  nắm bắt cho  đấy.”
Hứa Bán Hạ vỗ ngực: “Êy dà, cứ giao cho tớ, yên tâm.”
“Ở đây, tớ  gì là thế đấy,    lời lắm.”
Trì Ngọc Nhan bĩu môi, nhại  một câu: “Anh   lời lắm.”
Sau đó,  Hứa Bán Hạ lườm một cái.
“Đừng  nhại tớ,  cứ như  chẳng  cái đuôi nhỏ nào . Cậu tin , lát nữa tớ sẽ trèo lên tường xem hai  vận động đấy.”
Trì Ngọc Nhan khẽ ho khan.
“Làm việc vất vả bao nhiêu năm, xuyên   kịch bản, gặp  soái ca chồng  trai, chẳng lẽ  cho tớ ăn uống tử tế một chút ?”
“Nói cứ như  ăn uống tệ lắm . Cậu  nhanh mà ăn , sớm muộn gì cũng   đuổi theo ăn, lúc đó   ăn cũng chẳng  mà ăn.”
Hứa Bán Hạ há miệng định phản bác, nhưng chợt nhận , cô  thể phản bác .
Tính kỹ  thời gian, đúng là chẳng còn bao lâu nữa.
“Thôi  ,  mau về . Sáng mai chúng  tập hợp ở cổng làng,  gặp  về nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-toi-va-ban-than-cung-xuyen-vao-kich-ban-phim-cau-huyet/chuong-29-nguoi-dan-ong-nay-khong-giong-ve-be-ngoai.html.]
Nói xong, Hứa Bán Hạ chủ động vẫy tay, nhanh chóng chui  nhà.
Trì Ngọc Nhan  định trèo xuống tường, phía   xuất hiện một đôi tay lớn, ôm lấy cô.
Đầu óc Trì Ngọc Nhan lập tức ngưng trệ, cô  đầu  một cách máy móc,  lúc đối diện với ánh mắt của Cố Diên Chu.
“Anh Diên Chu, em…”
“Anh ,  cần giải thích.”
Không ,   cái gì chứ? Không cần giải thích cái gì chứ? Anh  rõ  !
Đáng tiếc, Trì Ngọc Nhan  thể hỏi  những thắc mắc của , bởi vì cô   Cố Diên Chu vác lên vai và đưa thẳng về phòng.
Nhìn thấy chậu nước tắm   mang , trong lòng cô cảm thấy khó tả.
“Nửa đêm hôm qua  em rên rỉ đòi tắm, nên tối nay   chuẩn  sẵn .”
Mặt Trì Ngọc Nhan đỏ bừng.
Không , đêm qua cô   cái gì ?
Cô thật sự quên .
“Sao, quên  ?” Cố Diên Chu tiến  gần, ôm cô  lòng: “Có cần  giúp em nhớ  ?”
“Bùm” một tiếng, đầu óc cô cảm thấy như nổ tung.
Người đàn ông , đúng là một tên… dâm tặc ngầm!
Rõ ràng trông vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục, nhưng  đột nhiên …???
Không , ai đó hãy  cho cô ,   đầu óc  đàn ông   vấn đề ?
Đáng tiếc,  ai  thể cho cô câu trả lời.
Hơn nữa, những chuyện xảy  tiếp theo cũng khiến cô  thể tiếp tục suy nghĩ  nữa.
Đến tận nửa đêm, cô mới lơ mơ ngủ  .
Nhìn thấy khóe mắt Trì Ngọc Nhan còn vương nước mắt và đôi mắt đỏ hoe, lòng Cố Diên Chu mềm nhũn, khóe môi cũng nở một nụ .