KHI TÔI VÀ BẠN THÂN CÙNG NUÔI TRAI TRẺ

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

Hôm sau.

Ra khỏi trường, chúng tôi chạm mặt Tống Miên.

Cô ta cười khẩy: “Hai người còn chưa chia tay à? Đừng nói là tưởng mình thật sự trèo cao thành công rồi nên tiếc không nỡ nhé?”

“Tôi nói cho cô biết, Tần Tiêu sắp đính hôn rồi đấy.”

“Còn cô, Tô Tây, hôm qua buổi trưa Cố Dực vừa mới đi ăn với tôi đấy.”

Chúng tôi không ngốc đến mức tin hết lời cô ta.

Nhưng Tô Tây vẫn không nhịn được, xông lên tát cô ta một cái thật mạnh.

“Biết người ta có bạn gái mà vẫn bám theo, tự hào lắm hả?”

 “Cái tát này, lẽ ra tôi nên tát cô từ ba năm trước, khi cô vu khống tôi bắt nạt cô, khiến tôi bị nhà trường thông báo phê bình, để rồi bị bạn bè xa lánh suốt ba năm!”

 “Tôi thiết tha gì hắn ta chắc? Không cần thì cũng vứt đi!”

Phía sau là Cố Dực đang vội vã chạy đến, sắc mặt lạnh tanh.

Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Tây: “Em nói gì cơ?”

Tô Tây nhướn mày: “Làm sao? Nghe xong đau lòng à?”

Nói rồi, cô ấy kéo tay tôi quay đầu bỏ đi.

Chúng tôi vào nhà hàng ăn trưa.

Tôi thấy Tô Tây tức đến đỏ mặt, nhắc mãi cô mới ăn chậm lại.

Không ngờ, đúng lúc đó, Tô Tây nhận được cuộc gọi từ nhà.

Một vài dự án đầu tư bị đình chỉ.

Cô ấy khựng người.

Sau đó cười lạnh một tiếng, đầy châm biếm.

Cũng lúc ấy, Cố Dực gọi tới: “Bao giờ em về?”

Tô Tây dù không cam lòng, vẫn quay về.

Tôi cũng trở lại căn hộ.

Nghĩ tới chuyện của Tô Tây, đêm đó, tôi chủ động đề nghị chia tay với Tần Tiêu.

Anh ấy siết chặt eo tôi, hùng hổ lấn tới: “Em mơ đi.”

Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy trong túi áo khoác của Tần Tiêu, có một chiếc nhẫn kim cương cực to.

Tần Tiêu đang ngồi trên giường, đồng tử co lại, sắc mặt lạnh lùng.

Tôi bật cười: “Cho em à?”

Anh ấy lúng túng lẩm bẩm: “…Không phải.”

9.

Vài ngày sau.

Một nhân viên thiết kế trong công ty tiết lộ rằng đang trang trí hội trường đính hôn cho nhà họ Tần.

Còn ảnh Cố Dực đi ăn cùng Tống Miên thì leo lên top tìm kiếm.

Tô Tây hẹn gặp tôi.

Đã không thể đấu lại, chỉ còn cách bàn bạc xem nên làm gì tiếp.

Chúng tôi nói chuyện một lúc, cuối cùng đi đến quyết định: Ra nước ngoài du học.

Thực ra tôi đã định đi từ trước, chỉ là vì Tô Tây ở đây, cộng thêm Tần Tiêu, nên tôi vẫn chần chừ chưa rời đi.

"Chạy?"

Tô Tây gật đầu: "Chạy."

---

10.

Tô Tây quay về lấy hộ chiếu.

Tôi cũng trở về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị “chạy trốn”.

Vừa bước vào nhà, Tần Tiêu đã ngồi sẵn trên chiếc sofa da đen, mắt nửa nhắm nửa mở: "Em đi đâu?"

Tôi lắp bắp: "Ra ngoài đi dạo với Tô Tây."

Anh ấy cau mày: "Dạo này đừng ra ngoài nhiều."

Tôi lạnh lùng cười thầm trong bụng: Không diễn nữa sao?

Bảo tôi đừng ra ngoài nhiều, chẳng phải sợ tôi biết chuyện anh sắp đính hôn à?

Nhưng ngoài miệng, tôi vẫn đáp: "Vâng."

Tiện tay đưa anh ta túi mua sắm, bên trong là chiếc đồng hồ tôi mua để che giấu lời nói dối.

Anh ấy chỉ liếc qua rồi đặt sang một bên, bế tôi lên, đi thẳng lên tầng…

11.

Sáng sớm hôm sau.

Khi tôi tỉnh dậy, Tần Tiêu đã thay đồ chỉnh tề. Trong mắt anh ấy tràn đầy vẻ thỏa mãn, tâm trạng hiển nhiên đang rất tốt.

Thấy tôi mở mắt, anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi: “Dẫn em đến một nơi, được không?”

Tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ trang trí màu đen đặt bên cạnh… đã là chiều rồi.

Trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng, nhưng ngoài mặt tôi vẫn giả vờ buồn ngủ, rúc vào trong chăn: “Không muốn đi.”

Anh ấy không giận, chỉ đưa tay vén lọn tóc rối bên má tôi, dịu dàng nói: “Được.”

“Em ngủ thêm chút nữa, tối anh gửi địa chỉ, rồi em đến nhé.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Ánh mắt anh dịu lại.

Tiếng xe ngoài cửa sổ dần biến mất.

Tôi lập tức bật dậy, chạy tới cửa kính sát đất nhìn xuống xác nhận anh đã thật sự rời khỏi.

Nhanh chóng thay một bộ đồ chống nắng màu đen kín mít, đội mũ đen, đeo khẩu trang đen… che kín từ đầu đến chân.

Hiện đang là mùa hè, kiểu ăn mặc này ra đường cũng chẳng gây chú ý gì.

Xách vali, gọi ngay cho Tô Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-toi-va-ban-than-cung-nuoi-trai-tre/chuong-2.html.]

Biết cô ấy đã đợi ở sân bay từ sáng sớm, tôi vội vã bắt taxi đến đó.

Vừa thấy tôi, Tô Tây đã toát cả mồ hôi hột: “Sao giờ này cậu mới tới, cũng may là Cố Dực rời đi sớm.”

Tôi cũng sốt ruột không kém.

Nhưng may mắn, chúng tôi đã kịp lên máy bay.

Trước khi đi, chúng tôi vứt bỏ sim điện thoại.

Về phần Tần Tiêu và Cố Dực, sau khi phát hiện chúng tôi bỏ trốn sẽ phản ứng ra sao…

Chẳng liên quan gì đến chúng tôi.

Ở Ý, có rất nhiều trai đẹp… từ hôm đó, có thêm hai nữ du học sinh mỗi giờ tan học đều ngồi ngắm trai.

---

12.

Ba năm sau.

Ngày tốt nghiệp, Tô Tây nhận được tin… Cố Dực và Tần Tiêu sắp kết hôn.

Cô nghiến răng, kéo tôi đến quán bar giải sầu.

Để dỗ cô vui, tôi không còn cách nào ngoài đồng ý đi cùng.

Ai ngờ vừa ngồi xuống không bao lâu, Tô Tây phun thẳng một ngụm rượu.

Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy.

Trước mặt là một người đàn ông mặc sơ mi trắng, tai đeo khuyên.

Dáng người cao ráo, vai rộng eo thon, trông chỉ tầm hơn hai mươi.

Điều đáng sợ nhất… khuôn mặt kia, giống hệt Tần Tiêu.

Chúng tôi theo phản xạ lập tức muốn đứng dậy.

Quản lý quán bar, là người Hoa…đi tới giới thiệu: “Đây là người mẫu nam Trương Cường.”

Còn đưa cho tôi xem giấy tờ tùy thân.

Anh ta là người gốc Hoa định cư ở Y quốc, tên đúng là Trương Cường.

Tôi vẫn bán tín bán nghi, thì bất ngờ nhìn thấy bên sống mũi anh ta có một nốt ruồi nhỏ.

Tần Tiêu, không có nốt ruồi đó.

Chúng tôi lo lắng bối rối, khó tin rằng ở một nơi xa lạ như thế này, lại có người giống Tần Tiêu đến vậy.

Quản lý nói anh ta có nhiều kinh nghiệm, đã làm người mẫu nam ở đây bảy năm.

Tô Tây thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai tôi: “Yên tâm đi, không phải anh ta đâu.”

Nghĩ kỹ lại cũng đúng.

Với tính cách của Tần Tiêu, nếu thực sự là anh ta, hẳn đã chẳng thể bình tĩnh mà đứng đó như vậy.

Hơn nữa, hôm nay truyền hình còn đưa tin Tần Tiêu sắp kết hôn… chắc chắn không thể xuất hiện ở đây.

Trên đời hơn trăm quốc gia, không thể trùng hợp đến mức này.

Chúng tôi cuối cùng cũng an tâm.

Chàng người mẫu “cún con” ngồi xuống, ngoan ngoãn vô cùng, Tô Tây bảo gì làm nấy.

Tôi hoàn toàn yên tâm.

Tần Tiêu với cái tính khí kia, cả đời này cũng chẳng học được kiểu mềm mỏng thế này.

Nhìn anh ta bị sặc rượu đến chảy nước mắt, tôi lặng lẽ rút chiếc iPhone 6S cũ kỹ ra… dùng bao năm, vết trầy xước đầy màn hình, vỏ ngoài cũng bong sơn hết, nhưng tôi vẫn chưa nỡ đổi.

Từ khi trốn ra nước ngoài, để tránh bị phát hiện, tôi và Tô Tây đã cắn răng không nhận một xu nào từ ba mẹ.

Ba năm qua, vừa học vừa làm thêm trong nhà hàng ở Ý.

Nghĩ đến việc ngày mai phải về nước, tôi lại nhìn chằm chằm khuôn mặt giống hệt Tần Tiêu dưới ánh đèn kia.

Phải nói thật, tôi là kẻ mê sắc, ai cũng biết.

Bị sắc đẹp làm mờ mắt, tôi để dành lại một ít tiền chuẩn bị về nước, quyết định tặng hết cho anh người mẫu.

Biết tôi muốn cho tiền, "cún con" nở nụ cười đầy ẩn ý: “Được thôi, cảm ơn chị.”

Nhìn đôi môi mỏng hơi nhếch lên ấy, tôi bỗng ngẩn người.

Khi kịp phản ứng lại, anh ta đã lấy ra chiếc iPhone 15 Pro Max mới nhất, đưa mã nhận tiền cho tôi.

Tôi nghiến răng, chuyển nốt số tiền còn lại cho anh ta.

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

13.

Anh ta thấy tay tôi run run khi chuyển tiền, bật cười vui vẻ: "Sao thế, tiếc à?"

Tôi vung tay, làm bộ thoải mái: "Làm gì có chuyện đó."

Nói xong, tôi ghé sát lại, đôi mắt long lanh: "Nói cho cậu biết nhé, nhà chị giàu lắm đó. Sau này về nước, cứ đến Bắc Kinh tìm chị, chị nuôi cậu."

Sắc mặt anh ta hơi trầm xuống: "Được thôi."

Sau đó, anh ta liếc nhìn thông báo 3.000 tệ vừa chuyển khoản trên điện thoại, cười khẽ: "Chị gái, sau này mấy nơi thế này, chị nên ít đến một chút."

"Giờ kiếm tiền đâu dễ."

Tôi nhìn đôi bàn tay đã bắt đầu có chút chai sạn của mình, nhớ lại những ngày rửa chén trong bếp nhà hàng, cùng Tô Tây ăn bánh mì khô mỗi ngày, bị nghẹn suýt ngất xỉu… nước mắt rưng rưng, thở dài: "Đúng vậy."

Anh nhìn tôi, nói thêm: "Còn một lý do nữa."

Tôi hơi sững lại: "Lý do gì?"

Anh ta bình thản nói: "Đến mấy chỗ thế này nhiều, tai sẽ bị điếc."

Tôi trợn tròn mắt, ngạc nhiên: "Chưa nghe bao giờ..."

"Vị hôn thê của tôi từng đến một lần, sau đó tôi bảo cô ấy đừng đi nữa. Cô ấy không nghe, vẫn cứ đi."

Hóa ra là một kẻ thất tình.

Tôi bất giác nhớ đến Tần Tiêu… anh ấy hôm đó cũng từng bảo tôi đừng đi tìm người mẫu nam nữa.

Tôi vỗ vỗ vai anh ta: "Tôi là phụ nữ, tôi hiểu."

Anh không nói thêm gì nữa.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt.

Dù có khuôn mặt khá giống Tần Tiêu, nhưng khí chất thì khác hoàn toàn.

Tần Tiêu ở bên tôi luôn cáu gắt, nhưng vì anh ấy đẹp trai, lại có sức bền đáng nể. Một đêm mấy tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ… nên tôi thường mềm lòng, chiều chuộng anh ấy như chim hoàng yến nhỏ.

Chỉ là, thứ duy nhất anh ấy không có chính là… sự dịu dàng.

---

Bạn cần đăng nhập để bình luận