Nói , nàng hạ lệnh kiểm tra công chúa từ đầu đến chân.
Các thái y đồng loạt cam đoan công chúa bệnh, Hoàng quý phi vẫn lộ vẻ khó tin:
“Không lý nào, nữ chính bệnh, hệ thống chẳng báo thành nhiệm vụ?”
Thì Hoàng quý phi mang nhiệm vụ mà đến — đổi kết cục cho .
Song nay, công chúa là nữ chính trí nhớ trọng sinh, dứt bỏ tâm mê luyến ái.
Thế mà hệ thống vẫn im ắng.
Từ đó, nàng ngày ngày lẩm bẩm: “Kịch bản tới bước , hệ thống vẫn chẳng cho về nhà?”
Sau cùng, công chúa tạm cư nơi cung .
Bởi việc , Giang Vân Trì cùng sinh đại nộ, thẳng tay đuổi khỏi điện.
Chư nhân giải tán.
Công chúa kéo góc điện.
Người hỏi:
– Ngươi thấy Giang Vân Trì dạo gì bất thường chăng?
Ta ngẫm nghĩ:
– Nay như kẻ si tình quá độ, ưa quấn lấy ?
Công chúa cau mày:
– Ta chẳng chỉ việc ! Lần nhập cung, cho cảm giác xa lạ lắm, khác hẳn Giang Vân Trì mà kề vai sớm tối ở kiếp !
Ta mà bàng hoàng.
Công chúa hận sắt chẳng thành thép:
– Ngươi là bạch nguyệt quang của , há chẳng nhận ?
Ta lắc đầu.
Công chúa “…”
Thấy nàng đầy bụng chuyện mà chẳng gặp tri âm, vội kéo nàng lên tháp.
cung nhân bưng hạt dưa, ngon cùng ít điểm tâm, cùng nàng đối diện mà .
Ta cắn hạt dưa hỏi:
– Ta chẳng như ngươi ký ức kiếp , tự nhiên khó mà nhận gì khác. Vậy ngươi thử, Giang Vân Trì điểm gì bất ?
Công chúa đáp:
– Kiếp , Giang Vân Trì tam thê tứ , dây dưa chẳng dứt với ngươi, và Hiền Quý phi, đích thị là kẻ bạc tình.
kiếp , ánh mắt Hiền Quý phi và … giống như vật cát tường, chẳng ánh mắt đế vương hậu phi!
Nghe , khựng .
Nghĩ kỹ , lời nàng quả chẳng sai.
Giang Vân Trì há chẳng Hiền Quý phi giả bệnh để tránh sủng hạnh ?
Vậy mà chẳng mảy may cưỡng cầu, ngoài cũng chẳng đặt chân đến cung ai khác.
Xem chừng, Hiền Quý phi quả coi như vật trấn cung.
Ta hỏi gặng:
– Còn… còn gì khác lạ nữa chăng?
Công chúa thoáng ửng hồng đôi má, như điều khó .
Ta đẩy nhẹ:
– Mau !
Nàng đáp:
– Ta chẳng thể liệt kê từng bằng cớ, nhưng khi ở lâu với một , ngươi sẽ quen thở, quen từng tiểu thói…
Nói đến đây, bỗng như chợt nhớ điều gì, đôi mắt nàng trợn tròn:
– Đêm nay rót rượu… khiến bỗng nhớ tới một …
Chưa dứt lời, giọng Giang Vân Trì từ ngoài cửa sổ vang :
– Ồ, công chúa cho rằng giống ai?
Ta vội đẩy cửa sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-lam-cong-chon-hau-cung/6.html.]
Chỉ thấy chắp tay nơi mép tường, lặng lẽ lỏm.
Ngoài viện, cung nữ thái giám đều quỳ rạp, im phăng phắc.
Hắn bình thản nàng.
Công chúa chợt như khai ngộ, thở gấp, run run chỉ:
– Ngươi… ngươi dám trộm ?!
Khóe môi khẽ nhếch…
Đối lời chỉ mặt của Công chúa, Giang Vân Trì nhận, cũng chẳng chối.
Người liền sai lui hết thảy kẻ hầu, chỉ dắt cùng Công chúa tới lãnh cung.
Sâu trong lãnh cung, hóa còn một nhà lao canh phòng nghiêm mật.
Cuối lao , giam giữ một nam nhân y phục rách nát.
Giang Vân Trì đưa phía , đẩy Công chúa một cái:
“Đi, mà xem lang quân của ngươi.”
Công chúa bất ngờ đập cột gỗ ngục.
Người trong ngục tiếng, ngẩng đầu .
Thấy rõ dung nhan mặt, y liền kích động nhào tới song gỗ:
“Vãn Vãn, là nàng ư? Thật là nàng ? Tốt quá, nàng chết! Nàng thật sự chết!”
Công chúa hoảng hốt, lùi mấy bước.
“Chớ ! Vãn Vãn, đừng bỏ !” – trong ngục bi thương cầu khẩn –
“Ta nên nghi oan nàng… tha thứ cho , ?”
Công chúa sợ hãi bỏ chạy.
Sau lưng, chỉ còn tiếng song sắt rung lạch cạch và tiếng gào :
“Vãn Vãn! Đừng ! Đừng bỏ một …”
Người trong ngục như kẻ điên loạn.
Ta theo bản năng nép Giang Vân Trì.
Người nắm tay , rời khỏi lao ngục.
Ra khỏi nơi , trở lãnh cung.
Công chúa phịch xuống bậc đá lạnh buốt, thần sắc bàng hoàng.
Một lúc , nàng sụp đổ mà hỏi:
“Các ngươi… rốt cuộc là chuyện gì?!”
“Vì nam nhân trong ngục đội gương mặt khác, nhưng… càng giống Giang Vân Trì trong ký ức của ?!”
Công chúa ngây dại Giang Vân Trì thật lâu.
Cuối cùng, như chợt nghĩ điều gì:
“Không đúng! Ta nhớ ! Ngươi chẳng Giang Vân Trì, mà là Phó Đức Hải – tổng quản Ngự hoa viên!”
Ta mà sững .
Phó Đức Hải chẳng thượng quan của thuở ?
mười năm , mất tích.
Lời Công chúa , chẳng hiểu nổi một câu.
Giang Vân Trì ôm , cùng xuống bậc đá.
Đợi Công chúa lặng hẳn, mới thong thả :
“Ta sớm giấu chẳng ngươi. , chính là Phó Đức Hải.”
Rồi kể một câu chuyện khác…
Đợi công chúa tĩnh lặng, mới khẽ khàng giải bày:
“Ta sớm giấu chẳng khỏi ngươi, đúng , chính là Phó Đức Hải.”