Kế Hoạch Giải Cứu Hắc Liên Hoa

Chuong 5

Các đại ca à, Lục Thừa Vũ ngoài cái mã tàm tạm ra thì chẳng có gì đáng giá cả. Người nào mà thích cậu ta chắc đầu chứa cả Thái Bình Dương luôn quá.

Tại sao mọi người vẫn cứ nghĩ tôi thích Lục Thừa Vũ, lại còn muốn hại Nguyễn Miên Miên?

Đang tức tối, đầu óc đột nhiên lóe lên một ý tưởng, tôi lớn tiếng hét:

“Người tôi thích là Nguyễn Miên Miên! Trước đây nói thích Lục Thừa Vũ chỉ là để tiếp cận Nguyễn Miên Miên thôi!!!”

Cả không gian lặng ngắt như tờ. Mọi ánh mắt nhìn tôi như thể vừa thấy quỷ.

Lục Thừa Vũ loạng choạng vài bước, cứng đờ quay đầu nhìn tôi chằm chằm. Nguyễn Miên Miên thì ngất xỉu ngay tại chỗ.

Ơ... Có cần phải sốc đến vậy không?

Khoan đã.

Vừa rồi tôi nói gì cơ?? Tôi nói tôi thích Nguyễn Miên Miên??!! Chắc không phải tôi bị điên rồi chứ??

Đột nhiên, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu tôi:

[Độ hảo cảm +50. Hiện tại độ hảo cảm là -50.]

Ơ…?

Hả?

Mọi người lập tức tản đi, cuống quýt rời khỏi hiện trường.

Nguyễn Miên Miên không biết tỉnh dậy từ lúc nào, bị Lục Thừa Vũ kéo đi mất.

Tôi lén lút đi theo, sợ Nguyễn Miên Miên sẽ bị tôi dọa mà sinh ra bóng ma tâm lý.

Nhưng lại thấy hai người họ tách ra khi đến trước cửa lớp của Lục Thừa Vũ, Nguyễn Miên Miên thì đi ngược vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh lúc này trống không.

Nguyễn Miên Miên mở vòi nước, liều mạng kỳ cọ bàn tay vừa bị Lục Thừa Vũ nắm.

Kỳ đến mức như muốn tróc cả một lớp da mới chịu dừng lại.

Trời ạ!!!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-hoach-giai-cuu-hac-lien-hoa/chuong-5.html.]

Chẳng lẽ Nguyễn Miên Miên không thích Lục Thừa Vũ?

Tôi bị suy đoán táo bạo này làm cho hoảng sợ. Không thể nào, điều này sao có thể xảy ra được? Theo cốt truyện gốc, Nguyễn Miên Miên đáng lẽ phải yêu Lục Thừa Vũ đến c.h.ế.t đi sống lại, cuối cùng trở thành người một nhà với nhau.

Mang theo đầy bụng nghi vấn, tôi trở lại lớp học.

Tiêu đề hot nhất bảng xếp hạng trong trường hôm đó là: “Sốc! Cố Thời Uyên công khai come out, nam thần biến thành tình địch!”

Chuyện đã bung bét thế này rồi mà vẫn có người nghi ngờ tôi chỉ viện cớ.

Tôi cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ muốn tôi kéo một người tới hôn một cái, mới có thể chứng minh tôi không thích Lục Thừa Vũ nữa sao.

Thôi, không nghĩ tới nữa, việc quan trọng bây giờ là phải tăng độ hảo cảm!

Sau giờ học, tôi mang theo một túi đầy đồ ăn vặt đi tìm Nguyễn Miên Miên.

Vừa thấy tôi, Nguyễn Miên Miên đã giật mình, ngã bịch xuống đất, lắp bắp nói:

“Chị... chị... tôi... chúng ta không hợp đâu...”

Ừm, đúng là một đứa trẻ ngây thơ. Tôi vội vàng đỡ cô ấy dậy, cười xòa:

“Đừng đùa, bạn học Nguyễn à. Tôi làm vậy chỉ để mọi người tin rằng tôi muốn làm bạn với cậu thôi.”

Có lẽ do nhìn thấy vẻ chân thành trên mặt tôi, Nguyễn Miên Miên dường như tin được vài phần.

Tôi cố nặn ra một nụ cười thật thuần khiết và vô hại:

“Cùng đi ăn trưa ở căng-tin nhé?”

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

“Không được đâu. Bạn học Lục còn đang đợi...”

Tôi không nghe thấy gì đâu nha.

“Được thôi, ý cậu là cậu rảnh đúng không?” Tôi vẫn cười.

Nguyễn Miên Miên căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng, rồi lúng túng đáp:

“Được... được thôi...”

Tôi cười tươi rói, khoác vai cô ấy rồi vui vẻ kéo cô ấy đi đến căng-tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận