HỒN KIẾM PHƯỢNG HOÀNG

Chap 1

1.

Khi thanh Mục Nguyên Kiếm trong tay đ.â.m xuyên qua . Ta ngây .

Kiếm hồn hiện , vết thương , cau mày nỡ: "Xin , sâu hơn dự tính mấy tấc !"

" đây cũng là kế sách tạm thời, đầu kiếm, ngươi nhất định sẽ Hải Đường thương."

Ta Quý Hải Đường đối diện, sứt mẻ chút nào. Rồi cúi đầu cái lỗ m.á.u .

Trước khi sức cùng lực kiệt ngã xuống, dốc hết sức lực thốt một câu: "Đồ ngu, ngươi nàng thương, thì tự gãy là ! Đâm gì?"

Cuộc tỷ thí Kiếm khách đầu của Thánh Kiếm Tông, mười năm một .

Ta là thiên phú Kiếm đạo xứng đáng đầu của Thánh Kiếm Tông trong vòng một trăm năm qua.

Môn phái ai nấy cũng đều , vị trí đầu năm nay ai khác ngoài . Thế nhưng giờ đây, cái danh hiệu "thiên phú nhất" của một danh hiệu khác thế...

"Vị Kiếm khách đầu tiên trong thiên hạ chính bội kiếm của đ.â.m trọng thương."

2.

Khi tỉnh . Bên ngoài cửa, vài sư đang thì thầm to nhỏ.

Thính giác của vô cùng siêu việt. Những lời cố ý hạ thấp giọng sót một chữ nào lọt tai .

"Lần Đại sư tỷ mất mặt lắm !"

"Một Kiếm khách mà chính thanh kiếm của trọng thương, hơn nữa là vì đối thủ thương?"

"Nếu là nàng , chi bằng tỉnh dậy cứ thế tự sát luôn cho , khỏi sống đời cho mất mặt!"

"Nào là Kiếm khách nhất, chẳng nàng dựa việc Mục Nguyên Kiếm ? Chỉ cần ai Mục Nguyên Kiếm đều thể nhất thiên hạ."

"Vậy vị trí đầu là của Hải Đường sư tỷ ?"

"Đương nhiên, Tông chủ vui lắm, đang rải khắp nơi thiệp mời, mời các Tông chủ phái đến Thánh Kiếm Tông tụ họp, ăn mừng việc nữ nhi giành Quán quân đầu đó."

"Thật ngưỡng mộ!"

Nghe , thở dài. Thánh Kiếm Tông quả thực càng ngày càng xuống cấp. Loại phẩm chất như mà cũng chiêu mộ .

Bảy mồm tám lưỡi, ồn ào khiến tâm phiền ý loạn. Đưa tay vung một trận cuồng phong, vỗ mạnh ngoài cửa.

Cánh cửa hề lay động. Mấy sư bên ngoài ngược trực tiếp chấn bay mấy mét, va cái cây lớn trong sân rơi xuống đất thật mạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-kiem-phuong-hoang/chap-1.html.]

Giải quyết xong đám lắm mồm nhiều chuyện. Ta định chợp mắt thêm một lát, thì bưng thuốc đẩy cửa bước .

Không cần cũng , là Kiếm hồn của Mục Nguyên.

"Ngươi tỉnh, nên tức giận. Những đó đều là tử ngoại môn, tu vi cao, một chưởng của ngươi, bọn họ dưỡng thương hơn nửa tháng."

Ta mở mắt, ánh mắt trống rỗng lên xà nhà: "Một kiếm của ngươi, cũng dưỡng thương hơn nửa tháng đây ."

Mục Nguyên nữa. Hắn nhẹ nhàng đến bên giường xuống: "Nào, uống thuốc . Đây là Trưởng lão của Dược Phong tặng, lợi cho vết thương của ngươi."

3.

Trưởng lão Dược Phong?

Đó chẳng là Đại bá của Quý Hải Đường ?

Từ nhỏ thuận mắt. Đưa cho các tử khác đan dược thể tăng nội lực. Lại chỉ đưa cho thuốc xổ. Lúc lòng đưa thuốc cho ư?

Ta ngu đến mức uống thứ lão đưa!

Ta nhắm mắt, xoay .Dùng nội lực rung chén thuốc đó. Chén sứ rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Mục Nguyên dậy, giọng mang theo chút tức giận: "Khâu Bạch! Ngươi vì cứ luôn hung hăng, áp bức khác như , ngay cả thương cũng chịu cúi đầu chấp nhận ý của khác?"

Nghe , nhịn lạnh một tiếng: "Ồ, là ai thương?"

Hắn siết chặt tay, hít một thật sâu: "Ta là vì nghĩ cho ngươi. Kiếm pháp của ngươi quá sắc bén, một kiếm đó đ.â.m xuống, ngươi sẽ mang tiếng hại đồng môn, đành lòng thấy cảnh đó."

Ta tức mà bật . Dứt khoát dậy: "Tỷ thí giành vị trí đầu, ai cũng ký Sinh Tử Khế (khế ước sinh tử), thương mất mạng đều là ý trời, nhưng thường thì chỉ điểm đến là dừng, đến nỗi mất mạng."

"Huống hồ Quý Hải Đường đầu tiên đối mặt, đó bao nhiêu tử đều là bại tướng tay , thấy ngươi lúc cuối cùng đầu kiếm thương?"

"Rốt cuộc ngươi là quan tâm , thấy Quý Hải Đường thì quên mất là kiếm của ai ?"

"Là một Thần kiếm, ngươi phản bội chủ nhân; là một Kiếm hồn, ngươi giả dối bỉ ổi. Nếu là ngươi, chi bằng tự gãy thì hơn!"

Hắn cau mày, ánh mắt như thể đang một kẻ điên: "Không thể lý! Khâu Bạch, ngươi nhất định dùng lời tổn thương khác như ?"

Một câu của Mục Nguyên thức tỉnh . . Sao chỉ dùng lời để tổn thương khác chứ?

Chẳng nên lấy oán trả oán, lấy thù trả thù ?

Trạm Én Đêm

Thế là lấy khế ước kiếm với Mục Nguyên. Giữa hai ngón tay, lửa lóe lên. Ngọn lửa trong nháy mắt nuốt chửng Kiếm Khế, biểu cảm của Mục Nguyên lập tức trở nên đau đớn giằng xé. Hắn nửa quỳ mặt đất, đau đớn đến chịu nổi mà hét lên.

Ta lạnh lùng : "Quả thực, lời tổn thương khác đáng giá mấy đồng? Mục Nguyên, bây giờ ngươi còn sức để hào phóng với khác ?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận