18. Không cảm ơn ?
Một tiếng quát lớn khiến gân xanh tay Tô Cẩm Bình giật giật. Nàng thầm nghi/ến răng, tự nhủ:
"Đừng giận, là hoàng đế, đừng giận với ! S/át th/ủ kỵ nhất là tức giận, bình tĩnh! Bình tĩnh!"
"Hoàng thượng, nô tỳ , xin Hoàng thượng thứ tội!"
Vẻ e thẹn mặt nàng biến mất, đó là vẻ mặt chai lỳ, vô cảm. Tên hoàng đế chó ch/ết gì đáng để quyến rũ, quá thiếu đẳng cấp!
Biết ư? Nhìn cái mặt nàng, nửa điểm nào giống ?
"Ha ha..."
Một tiếng khẽ vang lên, giọng của đàn ông ấm áp như tiếng nước suối chảy qua đá, vô cùng êm tai:
"Hoàng thượng, cô cung nữ tuy to gan, nhưng cũng tội lớn gì. Thần xin cầu tình cho nàng, ?"
Đôi mắt màu tím sẫm của Hoàng Phủ Hoài Hàn lóe lên, chút ngạc nhiên Thượng Quan Cẩn Duệ. Hoàng Phủ Dạ cầu tình cho phụ nữ , Thượng Quan Cẩn Duệ cũng cầu tình cho nàng. Điều khiến chút khó hiểu. Rốt cuộc phụ nữ gì đáng để bảo vệ? Rõ ràng là một ả th/ần k/inh!
Tô Cẩm Bình , ngẩng đầu lên, đàn ông mặc y phục xanh lam với ánh mắt chút cảm kích. Lông mày sắc, mắt sáng, trong đôi mắt phượng chứa đựng nụ dịu dàng. Khóe môi ấm áp khẽ cong lên. Một bộ y phục xanh lam trang nhã, đơn giản, bất kỳ trang sức nào. Nhìn thấy , trong đầu nàng vô thức hiện lên tám chữ:
"Quân tử khiêm nhường, ôn hòa như ngọc."
, khóe môi nàng nhếch lên. Người đàn ông , hề hiền lành như vẻ ngoài. Dùng từ gì để hình dung đây? "Hổ mỉm "?
Còn Thượng Quan Cẩn Duệ, khi gần khuôn mặt Tô Cẩm Bình cũng sững sờ! Là nàng ? Bước chân vô thức lùi hai bước, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và phức tạp, nhanh đến mức thể nắm bắt ! editor: bemeobosua. Sự khác thường của dĩ nhiên thoát khỏi mắt Tô Cẩm Bình. Lẽ nào đàn ông và Tô Cẩm Bình đây là quen?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-thuong-phan-di-bon-cung-chi-cuop-cua/chuong-18-1.html.]
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhíu mày, cũng chút ngạc nhiên : "Ái khanh quen nàng ?"
Thượng Quan Cẩn Duệ , thu vẻ khác thường, nhạt:
"Hoàng thượng, nàng là Tô Cẩm Bình, con gái Thừa tướng. Nàng sống trong thâm cung, hạ quan thể gặp ? Chỉ là cảm thấy cô nương chút quen mặt mà thôi!"
Hoàng Phủ Hoài Hàn tin lời . Thượng Quan Cẩn Duệ đến hai mươi tuổi tể tướng, Thừa tướng bốn năm, luôn là thâm sâu khó lường. Hôm nay là đầu tiên mất bình tĩnh. Ánh mắt Tô Cẩm Bình cũng trở nên đầy ẩn ý.
Nhìn ánh mắt kỳ lạ của Hoàng Phủ Hoài Hàn, khóe miệng Tô Cẩm Bình giật giật. Cần nàng với vẻ mặt như phát hiện gian tình như ? Nàng vô tội mà!
"Vì Tả tướng cầu tình cho ngươi, trẫm sẽ tha cho ngươi một !" Hắn hừ lạnh một tiếng, ng/hiến răng n/ghiến lợi .
Tô Cẩm Bình thầm lườm nguýt trong lòng, nhưng vẫn vẻ ơn: "Tạ ơn Bệ hạ khai ân, nô tỳ xin cáo lui!"
M/ẹ k/iếp! Cái tên hoàng đế chó ch/ết đẳng cấp !
Nàng về phía với vẻ oán giận vô hạn, mặt mày vô cùng khó coi! Ba lượng bạc của nàng, lãng phí ! Lãng phí hết ! Hu hu…
Thượng Quan Cẩn Duệ ngây theo bóng lưng nàng. Hồi lâu , Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh giọng :
"Nếu ái khanh để mắt đến phụ nữ đó, trẫm sẽ ban nàng cho ngươi!"
"Tạ ơn Hoàng thượng lòng, thần chỉ thấy phụ nữ đó chút kỳ lạ mà thôi, ý gì khác!"
Khuôn mặt tuấn tú của nở một nụ nhạt, khiến cảm thấy như gió xuân ấm áp. Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng mắt , phát hiện sơ hở nào khác. Hắn gật đầu, tiếp tục về phía .
Thượng Quan Cẩn Duệ im lặng theo , mặt hề vẻ gì khác thường. Chỉ là ống tay áo rộng, bàn tay của ướt đẫm mồ hôi...
Đêm đó, đáng lẽ ngủ say, đột nhiên mở đôi mắt phượng ! Nàng dậy, mặc quần áo, đến vườn lê. Nàng quan sát , nơi phòng thủ yếu nhất trong hoàng cung chính là vườn lê. Hầu như ai đến gần, thì, đây đương nhiên là nơi để nàng luyện công!