Ta ngẫm nghĩ một hồi, thở dài, vươn tay khẽ xoa đầu .
Hắn dường như định nổi nóng, nhưng khóe mắt thoáng thấy cha đang mỉm hài lòng, nên chỉ thể nghiến răng nghiến lợi:
“Thẩm Vân Đóa, ngươi đừng động .”
Ta bật :
“A Hành A Hành, tỷ tỷ sai !”
Thẩm Hành ngẩn , khó hiểu .
Ta liền hỏi:
“Sau em gì? Thi lấy công danh? Hay nối nghiệp thầy, chuyên tâm sách?”
Danh tiếng của Kỷ Thanh Thần vang dội thiên hạ từ khi chết. Ngay cả Mục Huyền Phí cũng từng mời ông Tể tướng, nhưng từ chối. Giờ nghĩ , lão quả là xa trông rộng.
Thẩm Hành trầm mặc thật lâu, ánh mắt xa xăm, giọng m.ô.n.g lung:
“Ta , lẽ là…”
Ngừng một lát, mới :
“Sau về tiếp quản việc ăn của cha, nuôi dưỡng cái tỷ tỷ cả đời chẳng gả nổi, còn tiêu tiền như nước .”
Ta sững , trong lòng chợt mềm xuống ——
Miệng tuy độc, nhưng chung quy vẫn là yêu tỷ tỷ!
Nắng quá chói, đưa tay che, bật :
“ em vốn nguyện ý, đúng ?”
Thẩm Hành đầu, giọng mỉa mai:
“Ngươi quản gì, ngươi hiểu ?”
Ta , ôn nhu :
“Hãy việc em . Nam nhi chí ở bốn phương, chuyện trong nhà để lo. Tỷ tỷ sẽ bắt đầu dựng nghiệp !”
Thẩm Hành kinh ngạc:
“Ngươi bệnh nặng quá hóa ngu ? Nói còn vớ vẩn hơn .”
Ta chỉ để tâm:
“Chờ mà xem!”
Hắn còn lẩm bẩm:
“Cả nhà chỉ mong ngươi hai điều thôi: sống cho tử tế, ít trò hề.”
Sao cái miệng đứa nhỏ độc địa thế nhỉ.
Nụ môi khựng , nghiến răng:
“Thẩm Hành, cứ chờ đó, tỷ tỷ sẽ ngày vả mặt em chan chát!”
Ở nhà hai ngày, bận rộn học hành nên vội vã về.
Trong hai ngày đó, cũng hiểu rõ tính : mặt ngoài thì lễ độ nho nhã, nhưng riêng với thì miệng lưỡi cay nghiệt, trong lòng mềm yếu.
Dù , cũng còn dễ chịu hơn loại yêu nghiệt vô tâm chuyên lừa gạt nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-thong-xuyen-khong-lan-2-toi-chi-can-tu-do/chuong-13.html.]
Trước khi , còn dặn dò nặng nề:
“Bây giờ thế là , đừng tái phạm nữa.”
Sau khi Thẩm Hành rời nhà, tiếp tục tĩnh dưỡng nửa tháng, nhân tiện cũng lén lút ngoài vài .
Khi thông tin trong tay đủ, tự tin bước thư phòng của Thẩm Vân Hải.
“Cha, con điều thỉnh giáo.”
Có lẽ vì còn ám ảnh mấy việc mất mặt gây đó, ánh mắt cha thoáng hiện vẻ cảnh giác, nhưng vẫn dịu dàng:
“Đóa Đóa hỏi gì?”
Ta thong thả mở miệng:
“Cha gửi A Hành đến chỗ Kỷ , hẳn chỉ để học hành trở về kế nghiệp buôn bán thôi chứ?”
Thẩm Vân Hải sững . Ta tiếp:
“Buôn bán dù lớn đến , trừ khi đầu thiên hạ, thì phận thương nhân rốt cuộc vẫn bằng công danh.”
“Sau lưng việc kinh doanh của chúng , bao nhiêu kẻ thèm nhỏ dãi? tại ai dám động, chẳng đều vì nhà của mẫu ? Nếu một ngày mai , chỗ dựa đứt gãy thì ?”
Ánh mắt Thẩm Vân Hải trở nên nghiêm túc, chằm chằm :
“Đóa Đóa gì?”
~ Hướng Dương ~
Trong đáy mắt ông, dường như còn lẩn khuất một tia mong chờ khó tả.
Ta nhỏ giọng nhưng đầy quyết tâm:
“Cha, danh tiếng của con hỏng , đời khó mà gả nhà tử tế nào. Xin cha dạy con buôn bán, để A Hành yên tâm chuyên tâm cầu công danh. Ngày , khi cha trăm tuổi, hai chị em chúng con vẫn thể chống đỡ gia môn.”
Sắc mặt Thẩm Vân Hải đổi, nghiêm giọng quát:
“Hồ đồ! Con là con gái của , chỉ cần lấy chồng, sẽ vô kẻ cưới.”
Ta mỉm chua chát:
“Cha đoán xem, bọn họ cưới con vì của cải nhà cha, là vì thích chính con con?”
Một câu ông nghẹn lời.
Ta khẽ thở dài, dịu giọng khuyên:
“Cha, trải qua một trọng bệnh, nhớ quá khứ chỉ thấy hành vi của thật nực . Con con đường của riêng . Ai nữ tử chỉ thể con đường xuất giá?”
Thẩm Vân Hải còn kịp đáp, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng :
“Nói , quả nhiên hổ là con gái !”
Ta cùng cha đồng loạt ——
Chỉ thấy Thẩm Ninh Mi mắt hoe đỏ bước .
“Lão gia, những lời ông với Đóa Đóa , đều cả. Ta ủng hộ con bé.”
Trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp chua xót, lâu lắm mới .
Năm xưa khi thi đại học, gia đình học quản trị kinh doanh, để nghiệp thể về việc trong tập đoàn nhà .
cố chấp chọn một ngành học lạnh lẽo chỉ vì yêu thích. Khi , mẫu cũng từng ủng hộ như thế .
Chỉ là, lẽ trong xương cốt quả thực kế thừa thiên phú kinh doanh của họ. Những gì ở hiện đại dùng đến, thì đến nơi phát huy bộ —— khi bắt đầu lập thương hội.