Trường mẫu giáo ẩn giấu đầu bếp cao siêu, đây đúng là tư liệu tốt. Cho dù bây giờ anh ta là người mới, cũng nên thành công rồi nhỉ?
"Chụp màn hình lại những bình luận lúc trước một chút đi, đến lúc đó cắt nối biên tập vào."
Hai người mang thiết bị xuống lầu thì thấy cô Vương đã đợi ở dưới.
Hôm nay cô ấy không mang theo tài xế, mà tự mình lái xe, đưa tay đón hai người lên xe.
"Đi thôi, bên trường mẫu giáo nói đúng 12 giờ ăn cơm."
Chử Nam lên xe, trông thấy trên ghế phụ có một cô gái có phong thái trí thức, nhưng làn da đã rám nắng thành màu mật ong.
"Xin chào, xin chào, tôi làm về truyền thông tự sản xuất, tên là Chử Nam, hôm nay cùng đi sao?"
Khâu Nhàn nhiệt tình đáp lại bằng một nụ cười, hai người thêm WeChat của nhau: "Tôi đang thực tập ở tòa soạn tạp chí “Bàn về ăn uống”, trước đây đã xem qua video của anh rồi!"
Chử Nam đã lâu không chú ý đến báo giấy, anh ta không biết “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” thật ra trực thuộc tòa soạn tạp chí “Bàn về ăn uống”.
Anh ta chỉ khách sáo hai tiếng: "Lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp! Một lát nữa quay phim, có thể sẽ không rảnh nói chuyện phiếm, cô đừng để ý nha!"
Hai người hàn huyên khách sáo, cô Vương không hề tham gia chút nào.
Cô ấy là người đã từng ăn món Đầu Sư Tử rồi đó!
Chỉ cần trong số họ có một người từng được nếm thử món Đầu Sư Tử ấy thì lúc này chắc chắn sẽ không có tâm trạng mà trò chuyện xã giao.
Cảm giác thơm ngon lưu luyến mãi trong miệng ngày hôm đó khiến mấy ngày nay cô Vương vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Thậm chí cô ấy còn gầy đi nửa cân.
Dọc đường, xe của cô Vương lái rất ổn định, nhưng rất nhanh. Khi xe dừng lại vững vàng ở cửa nhà trẻ, còn sớm hơn năm phút so với dự định.
Hiệu trưởng Tiêu đích thân ra đón bọn họ.
"Cô Vương, vị này là...? Trẻ như vậy mà đã làm phóng viên rồi sao? Cô gái này giỏi giang quá!"
Lúc bà đưa tay về phía Chử Nam, trong lòng có hơi nghi hoặc, quay mặt nhìn về phía cô Vương: "Hai vị này ai là blogger thế?"
Chử Nam vội vàng đưa hai tay ra bắt lấy tay hiệu trưởng Tiêu: "Là tôi, là tôi, người bên cạnh là nhiếp ảnh của tôi."
"Hóa ra là nhiếp ảnh gia à." Hiệu trưởng Tiêu dẫn mấy người vào trong, băn khoăn nói: Tôi quên bảo với Nhiễm Nhiễm là còn có cả nhiếp ảnh gia, không biết đồ ăn có đủ không nữa... Nhưng nhiếp ảnh gia này trông thực sự toát lên khí chất của một người làm nghệ thuật."
Loại tình huống này, nhiếp ảnh gia đã gặp không ít.
Hơn nữa, anh ta đi quay chụp theo Chử Nam đã lâu, tự nhận mình đã không còn hứng thú quá lớn đối với đồ ăn ngon nữa rồi.
Nếu thật sự có hứng thú thì sao anh ta có thể gầy đến mức chỉ còn một bộ xương chứ?
"Không sao, bà yên tâm, tôi vô cùng chuyên nghiệp! Lát nữa chỉ quay chụp thôi, xong xuôi tôi sẽ tự mình ra ngoài gặm bánh bao, phần của tôi cho Chử Nam ăn hết!"
Nhiếp ảnh gia tự tin đảm bảo, đi theo đoàn người đến một phòng học trống.
Giữa phòng học, đồ ăn đã dọn xong. Trên bàn có bốn món ăn nhỏ thoạt nhìn tươi mát ngon miệng, chính giữa là một nồi lẩu có nắp đậy.
"Mọi người dùng bữa từ từ."
Đưa mấy người ngồi xuống, hiệu trưởng Tiêu rời đi ngay. Cơ hội bà đã cố gắng tạo ra, tiếp theo phải xem tài nấu nướng của Nhiễm Nhiễm rồi.
Bà tuyệt đối tin tưởng vào tài nấu nướng của Nhiễm Nhiễm.
Chử Nam và nhiếp ảnh gia bắt đầu dựng thiết bị nhiếp ảnh và đèn chiếu sáng, ngượng ngùng xin lỗi.
"Ngại quá, bên tôi hơi chậm, mọi người ăn trước đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/he-thong-than-bep-nhung-thuc-te-lai-lam-cong/20.html.]
Tuy nhiên, theo hiểu biết của anh ta về cô Vương, người phụ nữ luôn tao nhã trong mọi cử chỉ hành động này chắc hẳn sẽ đợi bọn họ...
Ơ khoan đã? Cô ấy đã mở nắp nồi lẩu rồi sao?
Cô Vương nở nụ cười, từng cử chỉ hành động đều hết sức tao nhã và bình tĩnh, nhưng tốc độ cực nhanh.
Lần trước tham quan cũng bởi chờ Chử Nam này mà cô ấy không được ăn chút nào hết!
"Tổng cộng có sáu viên Đầu Sư Tử, nhiếp ảnh gia này không ăn đúng không? Vậy mỗi người hai viên."
Khâu Nhàn ở bên cạnh cũng có chút sững sờ.
Cô Vương này… Do cô ấy nhờ tòa soạn tạp chí giúp đỡ nên tòa soạn bên kia mới giới thiệu mối quan hệ này. Nếu không, dựa vào chính bản thân cô ấy thì không thể nào vào được trường mẫu giáo Khải Minh Tinh.
Hôm nay là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy cô Vương.
Tuy nhiên, cho dù chỉ gặp mặt trong vội vàng, cô Vương này cũng là người phụ nữ tao nhã hiếm thấy mà cô ấy từng gặp trong đời!
Mà bây giờ người phụ nữ này đã đứng dậy khỏi ghế!
Cô ấy không chút luống cuống mà xắn tay áo, xắn đến khuỷu tay, trên tay cầm một chiếc thìa to không phù hợp với hình tượng của mình, múc hai viên Đầu Sư Tử vào bát một cách nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn!
Thậm chí, múc xong hai viên Đầu Sư Tử này, cô ấy còn tiếp tục múc canh...
Chử Nam trợn tròn mắt.
Tuy nhiên, Khâu Nhàn chính là người đã trải qua rèn luyện!
Cô ấy bưng bát nhỏ của mình lên, cười ngọt ngào đưa tới: "Chị ơi, em cũng muốn ăn! Canh này trộn cơm nhìn qua đã biết chắc chắn sẽ rất ngon rồi!"
Cô Vương đã bỏ lỡ nước canh lần trước ở trường mẫu giáo gật đầu, lại nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn múc cho mình nửa muỗng canh nữa, lúc này mới lưu luyến đưa chiếc muỗng cho Khâu Nhàn.
"Món Đầu Sư Tử này thật sự, nhất định phải thưởng thức kỹ càng."
Khâu Nhàn gật mạnh đầu!
Cứ đi theo người chị này là được, có thể khiến người chị tao nhã như vậy nhớ mãi về chút nước canh này, cô ấy đã có thể tưởng tượng ra món Đầu Sư Tử hầm này ngon đến mức nào rồi.
Vừa bưng bát nhỏ ngồi xuống, cô ấy liền vội vàng dùng thìa cắt một miếng Đầu Sư Tử hầm nhỏ, từ từ cho vào miệng.
Sự tưởng tượng của cô ấy... vẫn có chút bảo thủ.
Lựa chọn đến “Danh sách đầu bếp nổi tiếng” làm phóng viên điều tra, là bởi vì bản thân cô ấy cũng có sự theo đuổi đối với mỹ thực.
Món Đầu Sư Tử này vào miệng trơn trượt mềm mại, gần như có thể so sánh với món Đầu Sư Tử của Chí Vị Trai ở kinh thành.
"Ba phần mỡ bảy phần nạc."
Cô Vương cũng gật đầu, so với lần đầu tiên cô ấy ăn, lượng thịt mỡ trong món Đầu Sư Tử hôm nay dường như đã được điều chỉnh lại.
Tuy nhiên, bởi vì thịt heo rất tươi ngon mọng nước nên sự điều chỉnh như vậy chỉ khiến món ăn càng thơm hơn, không có một chút ngấy nào.
"Có thể còn nhiều hơn ba phần mỡ một chút."
Cô Vương thử nhớ lại hương vị lần trước, nhưng kinh ngạc phát hiện, cô ấy căn bản không nhớ ra được.
Trong đầu cô ấy bây giờ đều là hương vị đậm đà quyến luyến tràn ngập trong khoang miệng.
Không... không chỉ có mỗi cảm giác này.
"Tôi nhớ ra rồi, hình như trước đây tôi đã ngửi thấy mùi thơm này ở đâu đó."
Cô Vương sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, cái tên cũ "Vương Chiêu Đệ" của cô ấy cũng được đặt ra trong hoàn cảnh này.