15.
Không giống nhau.
Trên giường, Bùi Mạc như lửa, va chạm dữ dội, cơ thể thiêu đốt như bị bỏng vậy.
Còn người nam nhân kia lại như ôn nhu như nước, dịu dàng triền miên, mấy lần khiến ta mồ hôi ướt đẫm run rẩy bật khóc.
Nửa đêm gọi nước rửa mặt, ta chợt nghĩ, chẳng hay trước kia Bùi Mạc có từng so sánh ta với Trần thị?
Khi hôn môi thì thất thần, suy tính môi của chính thất hay tiểu thiếp mềm mại hơn.
Nơi giường chiếu ý loạn tình mê, liệu có cân đo Uyển Nương- Âm Nương ai nhiệt tình hơn?
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra, ta liền bật cười, cuối cùng cười đến mềm nhũn người, phải dựa vào bệ cửa mà thở dốc.
“Uyển Nương?”
Bùi Mạc thấy ta mãi chưa trở về phòng, khoác áo ngoài đến tìm, ta ngẩng mắt lên, ánh mắt hoe nước, trong ánh đèn leo lét đối diện với hắn.
Hắn sững người, giọng chợt dịu đi: “Nàng làm sao thế?”
Bùi Mạc bước lại, ôm ta vào lòng, nhẹ vỗ lưng, những cái hôn dịu dàng như đang vỗ về: “Là ta không phải, gần đây lơ là nàng rồi.”
Ta đưa tay đặt lên vai hắn, cực điểm nhu thuận, cũng rất thấu hiểu: “Phu quân có thể ở bên ta một lúc, đã là tốt lắm rồi.”
Trong lòng lại thầm so sánh, vòng tay của Bùi Mạc rắn chắc, rộng lớn, cùng là nam tử, giữa văn nhân và võ tướng quả thực có sự khác biệt.
Từ hôm đó trở đi, Bùi Mạc đêm nào cũng ở lại Phù Vân viện, ngày nghỉ cũng không còn ra ngoài săn b.ắ.n như trước, mà ở nhà cùng ta đánh cờ, pha trà, múa bút đề thơ.
Trần thị mấy lần ngầm gửi lời mời, thậm chí còn nhắc đến tình nghĩa với huynh trưởng đã khuất, Bùi Mạc rốt cuộc cũng đến, nhưng đêm đó vẫn trở về Phù Vân viện, sắc mặt không tốt.
Đào Xuân ghé tai ta thì thầm: “Trần di nương tức đến nghiến răng, thế tử gia vừa đi, nàng đã đập nát cả chén trà!”
Ta không hề động dung, chỉ mỉm cười, cúi đầu nhìn sách, hỏi: “Gần đây chưởng quỹ hiệu sách Đông Môn có gửi tin tức gì không?”
Đào Xuân lắc đầu: “Chưa thấy gì cả.”
“Tin gì thế?”
Bùi Mạc bước vào, chưa kịp để ta đứng dậy đón, đã ngồi xuống bên cạnh, nghịch tay ta: “Sao lại đọc loại sách này?”
Ta khép sách lại, nhan đề là Chế độ nữ quan triều trước, khẽ vuốt bìa sách: “Chỉ để g.i.ế.c thời gian thôi.”
Bùi Mạc nhíu mày định hỏi tiếp, ta dùng ngón tay đang bị hắn nắm, nhẹ gõ vào lòng bàn tay hắn: “Truyền điểm tâm sáng được không? Ta đói rồi.”
Bùi Mạc nâng tay ta lên, đặt bên má mà hôn, rồi nhìn Đào Xuân: “Còn không mau đi?”
Bữa sáng vừa kết thúc, Đào Xuân bẩm: “Trần di nương đến thỉnh an phu nhân.”
Hôm nay chẳng phải mồng năm, thỉnh an chỉ là cớ, thật ra là muốn gặp Bùi Mạc.
Ta lau miệng, chẳng để ý đến sắc mặt khó coi của Bùi Mạc, nói: “Thế tử gia cũng đang ở đây, để nàng vào đi.”
16.
Trần thị đến hành lễ vẫn giữ dáng vẻ yếu ớt kia, liễu yếu đào tơ, eo nhỏ chỉ cần một tay đã ôm trọn.
Hành lễ không phải với ta, ngẩng đầu nhìn cũng chẳng nhìn ta.
Ánh mắt nàng sâu thẳm, ai oán, mang theo khát vọng cùng ưu sầu muốn nói lại thôi.
Ta nhếch môi cười nhạt, cũng không làm khó nàng, vừa định bảo nàng đứng dậy, thì nghe Bùi Mạc lạnh giọng: “Ai dạy nàng quy củ, thỉnh an phu nhân mà lại như thế?”
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, bọn nha hoàn sợ đến mức cúi rạp đầu xuống.
Trần thị ôm ngực, lí nhí gọi: “Thế tử gia…”
Mấy trò làm dáng như thế chỉ có ích trên giường, Bùi Mạc hoàn toàn mất kiên nhẫn: “Nếu không biết hành lễ, sau này cứ quỳ xuống là được rồi.”
Sắc mặt Trần thị tái nhợt, vội vàng đứng dậy, hành lễ đúng quy củ: “Thiếp thân thỉnh an phu nhân.”
Ta còn chưa kịp lên tiếng, Bùi Mạc đã nói: “Đào Xuân, pha trà cho phu nhân.”
Đào Xuân vâng lời, lúc ấy trong phòng chỉ còn nghe tiếng động của nàng.
Trà nóng được cung kính dâng lên, ta thuận theo mà nhấp một ngụm.
Trần thị vẫn khom người, Bùi Mạc chưa cho phép, nàng ta không dám cử động, chỉ có vành mắt dần đỏ hoe.
Một lúc sau, Bùi Mạc thở dài: “Chung quy xuất thân tiểu hộ, chẳng có mấy phần giáo dưỡng.”
Câu này như d.a.o đ.â.m thẳng vào tim, Trần thị toàn thân run lên, rốt cuộc cũng rơi lệ.
Ta lạnh nhạt nhìn, Bùi Mạc lại nói: “Quy củ kém thì phải học lại từ đầu, sau này ngày nào cũng phải đến thỉnh an phu nhân.”
“Không cần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/hac-trung-thien/chuong-7.html.]
Ta đặt chén trà xuống, nhìn về phía Bùi Mạc, mỉm cười: “Phu quân, thiếp ưa thanh tịnh, mồng năm đến là được rồi.”
Bùi Mạc hơi nhíu mày, ta khẽ véo ngón tay hắn, hắn như bất đắc dĩ: “Nếu vậy thì nghe theo phu nhân, nhưng lễ nghi không thể bỏ, mồng năm mồng mười đến cũng được.”
Trần thị được nha hoàn dìu lui ra, ta nhìn bóng lưng nàng ta gầy gò lay động, thầm nghĩ, thấy chưa, ta đã nói rồi, chúng ta đều đáng thương như nhau cả thôi.
Tay bị nắm lấy, Bùi Mạc kéo ta vào lòng, hôn lên giữa trán, thở dài: “Giá như Trần thị có được nửa tấm lòng của nàng thì tốt, tiếc thay… rốt cuộc cũng chỉ là thiếp.”
Ta tựa vào lòng hắn, không nói gì.
Trước khi Trần thị bước chân vào cửa, ta cũng chẳng khác gì nàng.
Một khi đã thật lòng yêu, trái tim liền trở nên hẹp hòi.
Đàn ông thật kỳ lạ.
Cho hắn chân tình, hắn liền giẫm đạp lên.
Cho hắn chút giả dối, hắn lại một lòng một dạ với ngươi.
Ngươi càng độ lượng, càng không yêu hắn, hắn lại càng đ.â.m đầu vào.
Nam nhân, đều là những kẻ thích bị ngược cả.
17.
Ta lại đến cuộc hẹn, lần này không phải ở hiệu sách, mà là biệt viện nơi ngoại thành.
Chàng phái một nữ tử đến đón ta, nói năng cử chỉ đều chu đáo.
Biệt viện sâu thẳm trang nghiêm, khí thế toát vẻ nghiêm cẩn.
Trong biệt viện có một suối nước nóng tự nhiên, ta được các thị nữ tắm rửa, tóc còn ướt đã khoác áo tìm đến chính viện, nơi người chàng đang ngồi.
Chàng chống đầu nằm nghiêng trên gối mềm đọc sách, ta rón rén đi đến, nhào vào lòng chàng.
Chàng ấy bật cười, ôm lấy ta, dịu dàng hỏi: “Sao không lau khô tóc?”
Ta dịu giọng: “Muốn chàng lau cho.”
“Nàng biết không, ta chưa từng lau tóc cho ai cả.”
Ta dụi vào cổ chàng, vô cùng ấm áp: “Vậy bây giờ chàng có rồi.”
Chàng ấy lại cười, dùng tay che mắt ta, nhẹ nhàng phủ lên một tấm khăn, động tác dịu dàng như vuốt ve chú mèo.
Tầm nhìn bị che khuất, ta chỉ thấy được đường viền quai hàm cùng cổ họng chàng. Trong không khí đang dần nóng lên, ta hơi ngẩng cằm, chàng cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn quấn quýt mê ly, ta thở dốc ngã vào n.g.ự.c chàng, nụ hôn tiếp tục kéo dài xuống cổ, xuống chỗ mềm mại hơn nữa.
Buổi trưa chúng ta dùng cơm, rồi cùng đánh cờ. Cuối cùng ta vờ giận ném quân cờ vào lòng chàng.
Chàng chỉ cười, ôm ta vào lòng, mở một quyển tạp thư.
Mùi hương đậm đà bao phủ lấy ta, ta ngủ thiếp trong vòng tay chàng.
Khi tỉnh lại, quyển sách đã đọc xong, ngoài trời u ám mây giăng.
Chàng nhắm mắt nghỉ ngơi, khí chất ung dung quý phái.
Ta ngắm chàng một lúc, bỗng chàng mở mắt, ánh nhìn sắc bén bỗng mềm mại.
Chàng xoa đầu ta: “Đến lúc rồi, ta sai người đưa nàng về.”
Trước khi lên xe ngựa, chàng ấy gọi ta lại:
“Uyển Nương, nàng muốn gì, hãy nói với ta, ta mới có thể cho nàng được.”
Ta mỉm cười không nói, rèm buông xuống, xe ngựa chậm rãi rời khỏi biệt viện được canh phòng nghiêm ngặt.
Về đến hầu phủ, gió lốc nổi lên, mây đen dày đặc.
Người gác cổng run rẩy ra chào: “Phu nhân, thế tử gia đang đợi người ở Phù Vân viện.”
Tim ta chìm xuống, thị nữ quỳ đầy trong mưa.
Đào Xuân gặp ta, trong mắt đầy sợ hãi: “Phu nhân, Ngân Châu bị hầu gia nhốt rồi.”
Điều phải đến cuối cùng cũng đến.
Ta đẩy cửa ra, hương trà thoang thoảng, trong phòng hỗn độn.
Chén đĩa vỡ khắp nơi, bình hoa đổ, bình phong ngã, Bùi Mạc quay lưng đứng trước cửa sổ, lưng áo hình chim hạc sải cánh.
Bầu trời sắp nổi giông.