12
Ta giật mình, vội đáp bừa: “Không… không có gì.”
“Nhưng chuỗi lục lạc của nàng vẫn cứ leng keng mãi.”
Suýt chút nữa thì quên mất — trên chân ta vẫn buộc sợi lục lạc đáng c.h.ế.t ấy.
“Thiếp… thiếp đang tìm cách nhóm lửa sưởi ấm.” Ta lúng túng kiếm cớ.
“Lạnh lắm sao?”
“Dạ...”
“Lại đây bên ta.”
Tim ta run rẩy, cúi đầu nhìn lại bản thân.
Ánh sáng lờ mờ hắt lên làn da trắng ngần, phản chiếu những mảng sáng tối nhạt nhòa.
Lớp lụa mỏng dính nước ép sát thân hình mềm mại, phác họa rõ từng đường cong uyển chuyển.
Dẫu biết hắn chẳng nhìn thấy, ta vẫn dùng tóc dài che trước ngực, giấu đi cảnh xuân phơi bày.
Ta thực lòng muốn mê hoặc hắn.
Thế nhưng nghĩ đến việc hắn vì ta mà bị thương, m.á.u vẫn chưa ngừng chảy, ta lại chẳng nỡ lợi dụng lúc này.
Leng keng… leng keng...
Ta rón rén bước tới, ngồi xuống bên hắn. Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Yến Xuyên liền kéo tay ta, ôm trọn cả người vào lòng.
“Phu nhân, nàng lạnh, còn ta nóng — vừa vặn bù trừ.”
Tim ta nhảy loạn, bàn tay đặt lên n.g.ự.c hắn, định gượng dậy.
Thẩm Yến Xuyên giữ lấy cổ tay ta, bàn tay to lớn áp vào làn da mềm mịn như ngọc thạch: “Phu nhân, y phục của nàng đâu cả rồi?”
Ta e thẹn cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Hắn như phát giác ra điều gì, khẽ nói: “Nội y của nàng cũng đã ướt, cần ta giúp nàng cởi ra không?” Giọng nói mang theo hơi thở nóng rực vấn vít bên chóp mũi.
Ánh sáng từ cửa động vừa hay chiếu lên gương mặt hắn. Đôi mắt mờ đục khi xưa, lúc này lại sâu thẳm, ánh lên từng tia sáng lấp lánh như ẩn như hiện.
Toàn thân ta run rẩy, giọng nghẹn lại: “Thẩm Yến Xuyên, chàng… chàng vốn có thể nhìn thấy đúng không?”
13
Thẩm Yến Xuyên khẽ bật cười, thanh âm mơ hồ như có như không. Hắn siết chặt ta vào lòng, ta vừa định mở miệng nói điều gì đó, liền bị nụ hôn nóng bỏng của hắn chặn lại.
Một tay hắn giữ cằm ta, tay kia luồn ra sau cổ, đầu ngón tay lần theo dải lụa buộc nội y, khẽ tháo từng nút một.
Ta khẽ hít một hơi lạnh, ngón tay thô ráp của hắn lướt qua da thịt mẫn cảm, khiến thân thể không kìm được mà run lên từng hồi.
Bất chợt bên ngoài sấm rền chớp giật.
Ta vội đưa tay đặt lên n.g.ự.c hắn, giọng run rẩy:
“Thẩm Yến Xuyên... đừng mà... nhỡ bọn thích khách quay lại thì sao?”
Nụ hôn của hắn khẽ rời khỏi đôi môi, lần dọc xuống vành tai, giọng trầm thấp như mê hoặc:
“Sẽ không đâu. Trận mưa lớn này đã cuốn sạch mọi dấu vết rồi.”
Toàn thân ta mềm nhũn, trước mắt như phủ một tầng sương mù mờ ảo.
Thẩm Yến Xuyên ôm lấy eo ta, hơi thở phả bên tai, giọng nói trầm khàn như nỉ non:
“Phu nhân, trong những thoại bản nàng thường xem, có phải cũng có đoạn như thế này? Có muốn cùng ta... thử diễn lại một lần không?”
“Chàng... chàng đều biết hết cả? Chàng giả mù là để che mắt những kẻ âm mưu hại chàng sao?”
Hắn đưa ngón tay đặt lên môi ta, ngăn cản những lời sắp thốt ra, giọng khàn khàn mang theo vài phần dụ hoặc:
“Phu nhân có thể chủ động một chút không? Phu quân vừa mới bị thương đấy.”
Nhắc đến vết thương của hắn, lòng ta lại mềm nhũn.
Khoảnh khắc tiếp theo, trời đất như đảo lộn, thân thể ta đã bị hắn áp dưới thân. Ta run rẩy ôm lấy bờ vai rắn chắc kia, mặc hắn chiếm đoạt tất cả.
Trong bóng tối mịt mùng nơi sơn động, tiếng lục lạc leng keng vang suốt một đêm dài.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, ánh bình minh đã le lói rọi vào cửa động.
Mệt mỏi rã rời, ta nghĩ thầm: thoại bản toàn là hư cấu. Thẩm Yến Xuyên nhà ta, so với nam nhân trong sách, còn hơn gấp trăm lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ga-cho-the-tu-mu-loa-luc-lac-vang-suot-dem/chuong-5.html.]
Nghĩ đến đây, mặt ta lại đỏ bừng như thiêu đốt.
Vừa chỉnh lại y phục xong, Thẩm Yến Xuyên đã từ ngoài động bước vào, phía sau theo sau là Nhạc Vũ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
“Phu nhân tỉnh rồi sao? Đúng lúc lắm. Cùng ta hồi phủ xem kịch một phen.”
Ta chống tay ngồi dậy, nghi hoặc hỏi:
“Kịch gì vậy? Không phải chàng nói muốn lên núi ngâm dược sao? Còn Tiểu Đào thế nào rồi? Tiểu Đào có bình an không?”
“Phu nhân yên tâm, Tiểu Đào bình an vô sự.
Giờ thì, chúng ta xuống núi thôi.”
14
Suốt đường xuống núi, Thẩm Yến Xuyên vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Tim ta khẽ đập liên hồi không dứt.
Nhưng bởi có Nhạc Vũ theo sát bên, ta không tiện mở lời truy hỏi vì sao chàng giả mù, hay bệnh mù của chàng rốt cuộc có thật hay không.
Mang theo đầy bụng nghi hoặc, ta theo chàng hồi phủ.
Lúc trở về Thẩm phủ, khắp nơi đều phủ một màu tang trắng.
Chính giữa đại sảnh dựng một tấm chữ thật lớn *“奠”.
(*Chữ “奠”, Hán Việt là “Điện”, thường liên quan đến cúng tế, thường dược dán trong lễ tang…)
Gia nhân quỳ rạp ngoài cửa, cúi đầu nức nở, cảnh tượng chẳng khác gì đang cử hành tang lễ.
“Chuyện gì vậy? Trong phủ có người qua đời sao?” Ta vừa cất lời, đám hạ nhân đồng loạt ngẩng đầu, thấy Thẩm Yến Xuyên liền tái mặt.
“Cứu mạng a! Là quỷ!”
“Hồn thế tử gia quay về rồi ư?!”
Ma ma quản sự vội giơ tay đập mạnh vào đầu một tiểu đồng, quát:
“Mở to mắt ra mà nhìn! Thế tử gia còn sống! Thế tử gia bình an trở về! Mau đi bẩm với nhị gia và nhị phu nhân!”
Bà run rẩy tiến lên vài bước, nghẹn ngào thưa:
“Thế tử gia... ngài... đã nhìn thấy rồi sao?”
“Ừm. Ta đã nhìn thấy rồi.”
Một đoàn người vội vã kéo đến, đi đầu là Thẩm nhị gia và nhị phu nhân.
“Đêm qua có người cấp báo, nói các con bị cướp trên núi, lại bảo con trúng tên bỏ mạng. Nhị thẩm con vì muốn sớm chuẩn bị hậu sự nên suốt đêm may sẵn tang phục. Nay thấy con bình an trở về, thật là phúc lớn mạng lớn.”
Thẩm Yến Xuyên khẽ cười, giọng lạnh nhạt:
“Cướp ư? Tang phục? Chỉ sợ nhị thúc hận không thể sớm xác nhận cái c.h.ế.t của ta, để thâu tóm tước vị, đoạt toàn bộ gia sản thì đúng hơn!”
Nhị gia khựng lại một thoáng rồi miễn cưỡng cười:
“Làm sao có thể? Con là cốt nhục của đại ca, ta chỉ mong con an khang, vạn sự như ý.”
“Sau khi phụ mẫu ta khuất núi, nhị thúc mấy lần giở thủ đoạn ám hại. Lúc thì hạ độc vào cơm canh, lúc lại sai Lý Uyển Từ quyến rũ ta, mưu đồ vu vạ ta mạo phạm nàng ta. Đêm qua còn nóng ruột thuê người ám sát.”
Nhị phu nhân bội phần oan ức, vội quỳ xuống kêu oan:
“Lão thiên gia soi xét! Thẩm Yến Xuyên, con hồ đồ nói càn gì vậy? Đó là nhị thúc ruột của con kia mà! Phải có bằng chứng chứ!”
Thẩm Yến Xuyên khẽ cười lạnh:
“Bằng chứng? Ta có thừa.”
Theo lời chàng, một toán người bị áp giải vào đại sảnh.
Chỉ liếc mắt, ta liền nhận ra — chính là đám sát thủ áo đen đêm qua!
“Các ngươi...!”
Ngay sau đó, nha sai xông vào. Quan đầu lĩnh tiến lên ôm quyền:
“Thẩm nhị gia, thỉnh ngài theo chúng ta hồi phủ nha một chuyến. Tội danh: thuê người g.i.ế.c người, tội ác tày trời.”
Nhị gia bị bắt, nhị phu nhân như kẻ mất hồn quỳ rạp xuống đất van xin.
Thẩm Yến Xuyên phất tay áo, lạnh nhạt phân phó:
“Nhị thẩm cùng hai vị biểu đệ, thu xếp hành lý rời khỏi phủ đi. Nhớ kỹ — thứ không thuộc về các ngươi, nửa phân cũng không được mang đi.”